Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3373: Chưa đủ sao?

Nữ tử khẽ cười, bảo: "Đây chỉ là cơ bản thôi, đợi ngươi nghiên cứu sâu hơn một chút sẽ phát hiện ra Đại Thánh Nhân với Cổ Thần gì đó đều là con kiến hết!"

Đạo Nhất trầm giọng nói: "Sư tôn, nữ tử váy trắng kia đã đến trình độ nào rồi?"

Nữ tử váy trắng!

Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt nữ tử dần dần biến mất, một lúc sau, nàng lắc đầu thở dài: "Không biết!"

Đạo Nhất hơi nhíu mày: "Ngay cả sư tôn cũng không biết sao?"

Nữ tử gật đầu: "Đây là điều đáng sợ nhất! Vì trong vũ trụ hiện có mà nói thì ta gần như đã đạt đến đỉnh phong rồi, nhưng đến cả ta cũng không biết vậy chỉ có thể nói là nầng ta đã nhảy ra khỏi cái vòng của vũ trụ hiện có này rồi..."

Đạo Nhất trầm mặc, một lúc sau nàng lại hỏi: "Vậy cường giả ở cấp bậc của sư tôn có nhiều trong vũ trụ hiện có này không?"

Nữ đáp: "Không nhiều! Chỉ có vài người!"

Nữ tử lắc đầu: "Mặc kệ hắn! Dù sao kẻ nào đi tìm hắn thì kẻ đó xui xẻo! Là loại xui tận mạng ấy!"

Diệp Huyền ngồi khoanh chân dưới đất, trước mặt hắn có đến bốn trăm tám mươi dải Thời Gian Duy Độ Trường Hà!

Nữ tử lắc đầu thở dài: "Nha đầu ngốc! Tại sao ngươi phải lo lắng cho hắn? Tại sao hả? Nói thật nhé, người mà ngươi nên lo là Thần Chi Mộ Địa kia kìa!"

Trong tiểu tháp.

Nói rồi, nàng nhìn về phía Đạo Nhất: "Ngươi lo lắng cho tên không biết xấu hổ kia?"

Tiếp tục ngưng tụ thì thần hồn của hắn sẽ không kiên trì được mất!

Đạo Nhất hơi chần chừ sau đó nói: "Sau lưng Thần Chi Mộ Địa cũng có một vị cường giả cùng cấp bậc với sư tôn đúng không?"

Bây giờ tuy hắn vẫn chưa làm được đến vô hạn nhưng đã hoàn toàn khống chế được thời không chi đạo rồi!

Đạo Nhất: "..."

Nữ tử gật đầu: "Mối quan hệ giữa Thần Chi Mộ Địa và nữ nhân đó không tầm thường!"

Đạo Nhất: "..."

Phải nghĩ cách tăng cường thần hồn mới được!

Đạo Nhất hơi do dự, sau đó đáp: "Ta sợ hắn không đợi được nữ tử váy trắng trở về thì đã bị người giết chết rồi! Nếu hắn trực tiếp bị giết chết, với tính cách của nữ tử váy trắng..."

Bây giờ vấn đề lớn nhất của hắn chính là thần hồn!

Mà sỏ dĩ không thể làm đến vô hạn là vì thần hồn!

Diệp Huyền đột nhiên vung tay phải, mấy Thời Gian Duy Độ Trường Hà trước mặt hắn lập tức biến mất sạch.

Đúng lúc này, đột nhiên tiểu tháp nói: "Tiểu chủ, ngươi nghĩ như thế là không đúng rồi."

Nghĩ đến đây, đột nhiên Diệp Huyền thấy hơi do dự!

Tiểu tháp vội nói: "Tiểu chủ, ngươi quan tâm nhiều như thế làm gì? Ngươi còn muốn nghe ta nói nữa không đây?"

Đột phá cảnh giới!

Tiểu tháp tiếp tục nói: "Ngươi không nên rối rắm vấn đề cảnh giới này và vô hạn mà nên làm thế nào thì cứ làm như vậy đi!"

Phải làm thế nào để tăng cường thần hồn?

Diệp Huyền cười ha ha, hắn quyết định không áp chế cảnh giới của mình nữa!

Tiểu tháp: "..."

Diệp Huyền im lặng một lúc lâu rồi mới bảo: "Nói có lý đấy! Không ngờ tiểu tháp nhà ngươi cũng có chút tác dụng!"

Nếu đột phá cảnh giới thì thần hồn có thể được tăng cường!

Khóe miệng Diệp Huyền hơi co rút: "Nói đi!"

Tiểu tháp đáp: "Sở dĩ Thiên Mệnh tỷ tỷ có thể làm được đến vô hạn của Đăng Thiên cảnh là vì bản thân nàng ta đã vượt xa Đăng Thiên cảnh rồi! Đừng nói là vô hạn của Đăng Thiên cảnh mà nàng ta còn có thể làm đến vô hạn trong bất cứ một cảnh giới nào! Nhưng ngươi thì khác! Ngươi còn chưa vượt qua được cảnh giới này thì thôi, vạy làm sao có thể làm đến vô hạn trong cảnh giới này được chứ?"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó nói: "Ngươi nói hình như cũng hơi có lý thật."

Nếu đột phá thì hắn sẽ là Tuyệt Trần cảnh! Mà mục tiêu của hắn lại là làm đến vô hạn của Đăng Thiên cảnh!

Diệp Huyền tức giận nói: "Đoán cái đầu ngươi ấy! Ngươi là thần tiên chắc? Lại còn đoán, ngươi..."

Tiểu tháp đáp: "Thì đoán đó!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: "Tiểu tháp, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc tại sao ngươi lại biết suy nghĩ của ta không?"

Thật ra, hắn cũng hơi mong chờ muốn biết, nếu không mình không áp chế cảnh giới nữa sẽ đạt đến trình độ gì!

Thời Không?

Tiểu Thánh Nhân?

Thấp nhất chắc chắn cũng là Thời Không cảnh đi!

Ngay lúc Diệp Huyền đang định đột phá cảnh giới của mình thì sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi. Hắn vội rời khỏi tiểu tháp, vừa mới ra khỏi tiểu tháp thì một luồng uy áp ực kỳ khủng khiếp đột nhiên từ trời giáng xuống, ngay sau đó, một luồng thế lớn mạnh khóa chặt lấy hắn!

Diệp Huyền nhìn về phía cách đó không xa, ở nơi đó có một lão giả chậm rãi bước tới!

Người tới chính là Mục Tôn kia!

Mục Tôn!

Cường giả Cổ Thần giai!

Diệp Huyền nhìn Mục Tôn, hơi nhíu mày lại: "Các ngươi có thể ra ngoài?"

Mục Tôn cười hỏi: "Bất ngờ chưa? Ngạc nhiên chưa?"

Diệp Huyền liếc mắt nhìn đằng sau hắn ta: "Chỉ có một mình ngươi?"

Mục Tôn nhìn hắn: "Chưa đủ sao?"

"Đủ?"

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Loại như ngươi, ta có thể đánh được một trăm tên!"

Mục Tôn nhìn chằm chằm vào hắn: "Người trẻ tuổi, chém gió phải có chừng mực!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận