Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1634: Cái gì cũng biết

Suối sinh mệnh chân chính!

Diệp Huyền liếc nhìn bình suối sinh mệnh, hắn có thể cảm nhận được năng lượng của suối sinh mệnh. Nữ tử nói không sai, quả thực hơn xa suối sinh mệnh của hắn!

Đồ tốt!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi lấy Thiên Tru kiếm ra: “Ngươi xem thanh kiếm này của ta thế nào?”

Nữ tử đánh giá Thiên Tru kiếm một cái, gật đầu: “Có thể, thân kiếm không tồi, cộng thêm sau khi có vảy Chúc Long, đẳng cấp của kiếm đã tăng lên ít nhất gấp mười lần, tổng thể mà nói miễn cưỡng có thể!”

Miễn cưỡng có thể!

Miệng Diệp Huyền khẽ co giật, nữ tử này cũng thật lớn lối!

Dường như biết Diệp Huyền nghĩ gì, lòng bàn tay nữ tử mở ra, trong bàn tay nàng là một thanh kiếm không hoàn chỉnh, thân kiếm đen tuyền, hơn nữa trên lưỡi kiếm còn có không ít lỗ hổng.

Diệp Huyền hỏi: “Nếu ta cầm cố, làm thế nào để chuộc lại?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Thanh kiếm tốt!

Nữ tử cười nói: “Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi, có điều ngươi yên tâm, nhất định là chuyện trong khả năng của ngươi.”

Diệp Huyền nắm thanh Thiên Tà trong tay, hắn tỉ mỉ đánh giá thanh kiếm một lượt, rất nhanh biểu cảm đã trở nên nặng nề.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta còn có một thứ, nếu đơn thuần tìm người thì hẳn là đủ rồi.”

Nữ tử nói: “Kiếm này tên là Thiên Tà, nếu luận về sắc bén, không kém hơn kiếm của ngươi.”

Cầm Thiên Tru kiếm?

Kiếm này thật sự không kém Thiên Tru kiếm!

Nói xong nàng ném kiếm cho Diệp Huyền: “Tự mình nhìn xem.”

Nữ tử nói: “Rất đơn giản, giúp ta làm một điều.”

Đây là linh khí mà tiểu gia hỏa màu trắng cho Tiểu Linh Nhi, hắn đã xin một sợi.

Lúc này nữ tử cười nói: “Thật ra còn có một vật, nếu luận về sắc bén thì còn hơn kiếm này của ngươi. Có điều không ở trong tay ta. Còn nữa, nếu ngươi chỉ đơn thuần tìm người, kiếm này của ngươi cũng đủ rồi. Ngươi có chắc là ngươi muốn cầm đồ không?”

Thấy sợi tử khí này, ánh mắt nữ tử hiện lên một tia kinh ngạc: “Tử khí thật tinh thuần, khó có thể thấy được!”

Dĩ nhiên không thể mang kiếm này ra cầm được rồi!

Nói xong lòng bàn tay hắn mở ra, một sợi tử khí xuất hiện trong tay hắn.

Một lát sau, nữ tử khẽ nhíu mày: “Tra không được!”

Nữ tử nói: “Chờ một chút để ta điều tra!”

Diệp Huyền gật đầu: “Quả thật không phải người bình thường! Ngươi có thể tìm ra nàng ta không?”

Nữ tử gật đầu: “Có thể! Ngươi đang tìm ai vậy?”

Diệp Huyền nhíu mày: “Diêm điện?”

Diệp Huyền nói: “Tìm một người, cái này có được không?”

Diệp Huyền nhìn nữ tử, nữ tử cười nói: “Tu vi của ngươi đã bị phong ấn, với thực lực hiện tại của ngươi thì không đi được Diêm điện đâu. Có điều ta có thể đưa ngươi qua đó, nhưng khà khà, ngươi hiểu chứ?”

Diệp Huyền thu hồi kiếm, xoay người định rời đi, nữ tử đột nhiên nói: “Chờ một chút!”

Nữ tử gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Huyền nói: “Tiểu cô nương đi cùng ta vào đây!”

Nữ tử nói: “Chờ một chút!”

Nói xong hai mắt nàng chậm rãi nhắm lại, tay phải thì cử động rất nhanh, không gian bốn phía lại bắt đầu rung chuyển từng đợt.

Khoảng nửa khắc đồng hồ trôi qua, nữ tử đột nhiên mở mắt ra: “Nàng ta ở Diêm điện phía nam cách nơi này… không phải, nàng ta đã vào rồi.”

Nói xong lòng bàn tay nàng mở ra, bấm ngón tay tính toán.

Cô gái nhìn Diệp Huyền: “Bí mật thiên cơ, bằng hữu này của ngươi không phải người bình thường!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Có ý gì?”

Tra không được?

Miệng Diệp Huyền khẽ giật, nữ tử này muốn có lợi ích!

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Một sợi tử khí có đủ không?”

Nữ tử dựng hai ngón tay lên: “Hai sợi, đưa ngươi đến Diêm điện!”

Diệp Huyền hỏi Tiểu Linh Nhi trong lòng một chút: “Tiểu Linh Nhi, loại tử khí này chúng ta còn có bao nhiêu?”

Tiểu Linh Nhi nói: “Có rất nhiều.”

Diệp Huyền hỏi: “Rất nhiều là bao nhiêu?”

Tiểu Linh Nhi nói: “Chính là rất nhiều.”

Diệp Huyền không nói gì, Tiểu Linh Nhi này đúng là…

Hắn lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Nếu là một sợi tử khí luyện một viên đan, ngươi có thể luyện được bao nhiêu viên đan không?”

Diệp Huyền đột nhiên lấy thanh kiếm của nữ tử váy trắng ra: “Có biết lai lịch của chủ nhân thanh kiếm này không?”

Tiểu Đạo cười nói: “Vấn đề này trả lời miễn phí, trước kỷ Cambri gọi là thời cổ đại. Bây giờ người còn biết tới thời đại này hẳn sẽ không quá ba người, mà người biết vô cùng chi tiết hẳn chỉ có một mình ta.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Kỷ Cambri thì sao?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Từ xưa đến nay không có thứ gì ta không biết.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, có phải chỉ cần cho giá cả phải chăng là ngươi cái gì cũng biết?”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Thế nào?”

Trên đường đi, Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Tiền bối...”

Nữ tử đột nhiên nói: “Gọi ta Tiểu Đạo là được rồi.”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, tại sao tiệm cầm đồ của các ngươi lại gọi là tiệm cầm đồ Thiên Đạo vậy?”

Tiểu Đạo cười nói: “Vấn đề này cần bản nguyên chi khí của tử khí này mới đủ trả lời!”

Diệp Huyền: “...”

Chỉ chốc lát sau, nữ tử đã dẫn theo hắn tới Diêm điện. Đây là một tòa đại điện cực kỳ âm trầm, bốn phía âm khí lượn lờ rất là quỷ dị, mà ở trước đại điện còn có hai pho tượng nam tử lực lưỡng dữ tợn.

Diệp Huyền khẽ nói: “Tiểu Đạo cô nương, Diêm Điện này là nơi nào?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Vấn đề này cần ít nhất ba mươi sáu sợi tử khí mới có thể trả lời!”

Diệp Huyền: “...”

Cứ như vậy, Diệp Huyền và nữ tử rời khỏi tiệm cầm đồ Thiên Đạo, nàng dẫn Diệp Huyền đi về phía xa.

Miệng nữ tử khẽ nhếch lên: “Được!”

Diệp Huyền nhìn cô gái: “Vậy chúng ta đi!”

Hắn quyết định không hỏi tiểu gia hoả này nữa.

Diệp Huyền hoàn toàn im lặng.

Tiểu Linh Nhi nói: “Rất nhiều viên.”

Tiểu Đạo im lặng.

Diệp Huyền cười nói: “Không biết à?”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Thiên mệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận