Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1529: Quá yếu

Cứ như vậy, ước chừng sau nửa canh giờ, Tiểu Hồn cũng hấp thụ xong toàn bộ linh hồn đã thôn phệ trước đó, mà giờ khắc này, khí tức của nó đã đạt đến mức cực kì khủng bố.

Tiểu Hồn đột nhiên hưng phấn nói: "Tiểu chủ, thêm người nữa đi, lại thêm một linh hồn mạnh mẽ nữa thì ta sẽ đột phá!"

Còn thiếu một người!

Diệp Huyền gật đầu, hắn dẫn theo Tiểu Hồn biến mất ngay tại chỗ.

Thật ra thì nếu hắn không có Không Gian Đạo tắc mà muốn rời khỏi mật thất này vẫn rất khó khăn, bởi vì đây là một không gian độc lập, hơn nữa còn có phong ấn.

Rất nhanh, Diệp Huyền dẫn theo Tiểu Hồn đi tới một mật thất khác!

Khi đi tới mật thất này, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.

Bởi vì mật thất này không giống những mật thất khác, nó không phải là mật thất mà là một đại điện, xung quanh đại điện trải rộng các loại phù văn quỷ dị!

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn lướt qua bốn phía, nơi này hoàn toàn khác với những chỗ trước đó, trong quan tài này chắc chắn là một vị đại nhân vật!

Làm người không thể quá tham lam!

Diệp Huyền nhìn cỗ quan tài màu đen, trong lòng có chút kinh ngạc, trong này là ai?

Diệp Huyền nhìn quan tài màu đen trầm mặc một lát sau đó lắc đầu: “Không mở!"

Hắn nhìn trước mặt không xa, nơi đó đặt một cỗ quan tài màu đen nhánh, phía trên quan tài cũng trải rộng phù văn, mà những phù văn này đều là màu đỏ như máu, giống như được vẽ ra từ máu tươi vậy.

Đây là cảm giác nguy hiểm!

Phù văn!

Mặc dù hắn có Trấn Hồn kiếm nhưng không có nghĩa có thể trấn áp tất cả linh hồn, mà bây giờ ở chỗ này, hắn có cảm giác rất là không ổn.

Diệp Huyền quan sát những phù lục đỏ như máu đó một chút, thời gian dần trôi qua, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng nặng nề, bởi vì hắn phát hiện, những phù văn này là dưỡng hồn, hơn nữa còn có phẩm giai rất cao, thấp nhất cũng là thất sắc phù văn!

Diệp Huyền nhìn kỹ những phù văn đó một chút, rất nhanh, hắn cau mày lại: “Đây là một trận pháp phù văn loại hình phong ấn!"

Lúc này, Liên Thiển đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn mở cái quan tài này sao?"

Diệp Huyền kinh hãi, vội nói: "Liên Thiển cô nương, có cách nào không?"

Đúng lúc này, giọng nói của Liên Thiển vang lên trong đầu hắn: “Cẩn thận chút, nơi này hơi quỷ dị!"

Một lát sau, Liên Thiển trầm giọng nói: "Không có cách nào cả! Ta phải phong ấn tháp này, ngươi cẩn thận!"

Nguy hiểm!

Không chút do dự, Diệp Huyền quay người định đi, mà trong nháy mắt khi hắn thôi động Không Gian Đạo tắc, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên bao phủ bốn phía, sắc mặt hắn chợt thay đổi, vội vàng điên cuồng thôi động Không Gian Đạo tắc, nhưng mà không gian bốn phía lại càng ngày càng kiên cố.

Lúc này, nắp quan tài đột nhiên mở ra, ngay sau đó, một cánh tay trắng muốt như ngọc thò ra ngoài, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, một nữ tử bò từ trong quan tài ra.

Hắn cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn cỗ quan tài màu đen cách đó không xa, đúng lúc này, quan tài màu đen đó đột nhiên rung động, mà phù văn trên quan tài đột nhiên mờ dần đi.

Trong mật thất, Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền sửng sốt, thứ gì vậy? Lúc này, hắn đã triệt để mất liên hệ với tiểu tháp, tiểu tháp bị đóng lại, không thể cảm ứng được bên ngoài.

Mặc dù nữ nhân trước mắt này có được dung nhan tuyệt thế nhưng bây giờ hắn không có tâm tình thưởng thức, bởi vì khi nữ nhân này sắp xuất hiện thì Giới Ngục tháp trực tiếp phong bế!

Phong ấn tiểu tháp?

Nếu người này là người ở thời đại của Vô Địch tông, vậy đối phương đã sống bao lâu?

Quan trọng nhất là nữ nhân trước mắt này không phải linh hồn thể!

Tình huống này, hắn rất ít gặp được!

Diệp Huyền lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, biết chuyện này có chút không đơn giản.

Chẳng lẽ gần đây mình có số đào hoa?

Không thể không nói, nữ nhân trước mắt này rất đẹp, da thịt trắng như tuyết, hoàn toàn không có chút khuyết điểm nào, đặc biệt là đôi mắt to đó trông như biết nói.

Bình tĩnh mà xem xét, Diệp Huyền cảm thấy rất nhiều nữ hài tử không mặc quần áo lại càng đẹp hơn!

Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, đây là không muốn cho mình rời khỏi đây sao!

Đương nhiên, quan trọng nhất là lúc này trên người nữ nhân đó không một mảnh vải che thân, trần như nhộng, cho dù là chỗ nào đó cũng rất sạch sẽ, không có một cọng lông!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền, hắn không thể nào dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung nữ nhân này, chỉ có thể nói, đây là một nữ nhân đủ để khiến cho vô số nam nhân điên cuồng!

Đẹp!

Diệp Huyền không dám nghĩ!

Nữ tử đi tới nhìn lướt qua bốn phía, trong mắt hiện vẻ mờ mịt, một lát sau, dường như nàng nhớ lại chuyện gì đó mà hai mắt dần dần sáng tỏ, cuối cùng nhìn Diệp Huyền đang đứng trước mặt không xa, nàng quan sát Diệp Huyền một chút, sau đó khẽ phất tay phải, hai thanh kiếm đột nhiên bay đến trước mặt nàng.

Trấn Hồn kiếm và Thiên Tru kiếm!

Nữ tử quan sát hai thanh kiếm một chút, lắc đầu: “Rác rưởi!"

Vẻ mặt của Diệp Huyền cứng đờ.

Rác rưởi?

Trấn Hồn kiếm và Thiên Tru kiếm là rác rưởi?

Đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người nói như vậy!

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nàng quan sát hắn một chút, lắc đầu: “Yếu!"

Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, một bộ trường bào xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa quần áo cho nữ tử: “Cô nương, nên mặc quần áo vào trước đi!"

Nữ tử nhìn hắn: “Một túi da mà thôi!"

Diệp Huyền im lặng, nữ nhân này quá thoáng!

Hắn nói: "Ta cảm thấy nó không phải túi da mà là tôn nghiêm."

Nữ tử đột nhiên nhấn ngón tay một cái, quần áo trên người Diệp Huyền hóa thành tro tàn trong nháy mắt, nàng nhìn hắn: “Bây giờ ngươi đã mất tôn nghiêm chưa?"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó lắc đầu: “Ta không phản bác được."

Lúc này, ánh mắt nữ tử đột nhiên rơi vào phần dưới của hắn.

Diệp Huyền vội vàng dùng hai tay che lại với vẻ kinh hãi, nữ nhân này muốn làm gì?

Nữ tử đột nhiên lắc đầu: “Quả nhiên xấu xí, xấu xí như thế, để lại có ích lợi gì? Không bằng ta thay ngươi loại bỏ nó?"

Diệp Huyền kinh hãi, vội vàng nói: "Không được, thứ này là gốc rễ của nam nhân, nếu như loại bỏ thì đâu còn tính là nam nhân nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận