Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 697: Rất Phục, Rất Hài Lòng

Diệp Huyền nhìn lại Nhân Quân, Nhân Quân cười nói:

- Ngươi xem, thế giới này rất hiện thực.

Diệp Huyền cười nói:

- Ta thấy rất bình thường, đây vốn là chuyện cá nhân ta, sao ta có thể bắt người ta cùng chết?

Nhân Quân khẽ gật:

- Tâm tính không tệ.

Nói xong, một hư ảnh phía sau hắn đột nhiên biến mất, không gian lập tức bị xé ra một đường.

Hư ảnh vừa biến mất, Diệp Huyền liền biến sắc, tay phải nắm chặt, năm thanh khí kiếm lặng yên ngưng tụ, sau đó tàn nhẫn chém xuống.

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Diệp Huyền trực tiếp bay ngược ra, giờ khắc này, hắn thấy toàn thân như muốn nổ tung, mà lúc muốn dừng lại, mấy đạo hư ảnh kia đã lần nữa xuất hiện bên cạnh, một thanh hắc kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Diệp Huyền, hắn cầm kiếm vót ngang, một đạo kiếm quang hắc sắc mãnh liệt bắn ra.

Không dám khinh thường!

Oanh!

Nguy hiểm!

Một chữ bắn ra, bốn đạo hư ảnh đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện, đã lần nữa đứng sau Nhân Quân!

Oanh!

Cách không xa, Nhân Quân đột nhiên nói:

Giờ khắc này, Diệp Huyền đã ngửi được khí tức tử vong!

Một tiếng nổ vang vọng, ngay sau đó, năm thanh kiếm khí trực tiếp vỡ tan, Diệp Huyền liên tục lui lại, mà trong lúc lui, đám hư ảnh kia đã xuất hiện bốn phía.

Chém ra một kiếm, hư ảnh trước mặt lập tức bị chém lui, thế nhưng hắn đã lại cảm nhận được mấy đạo lực lượng cường đại đánh tới bên người.

Nhân Quân nhìn qua kiếm trong tay Diệp Huyền, nói khẽ:

Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải, trực tiếp mặt Chư Thần sáo trang, cùng lúc đó rút kiếm chém tới.

- Kiếm của ngươi… lợi hại!

- Lui!

Một kiếm này của Diệp Huyền thất bại!

Nhân Quân mỉm cười:

Oanh!

Chiến Quân vọt tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn qua Diệp Huyền nằm dưới đất.

- Phải không?

- Tiểu chủ chớ coi nhẹ bản thân, người này đã vượt xa ngươi, thậm chí siêu việt Tạo Hóa cảnh, ngươi căn bản không thể vượt cấp địch lại.

Diệp Huyền lau máu trên miệng, nhếch miệng cười:

Thiên tài của Táng Thiên trường thành!

Cách không xa, Nhân Quân nhìn đám người Chiến Quân tới, những người này đều đạt tới Thánh cảnh!

Diệp Huyền yên lặng, bất kể thế nào, lần này hắn bị đánh thảm a!

Nhân Quân đột nhiên biến mất, Diệp Huyền đột nhiên chém xuống một kiếm.

- Diệp huynh, còn sống không?

Diệp Huyền đang muốn nói, máu tươi đột nhiên từ trong miệng tràn ra ngoài, hắn cười khổ, lần này bị người đánh tới không lực hoàn thủ a!

Lúc này, thanh âm Tiểu Hồn đột nhiên vang lên:

Một kiếm vừa dứt, Diệp Huyền đã trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Nhân Quân liền hơi híp lại.

Nói xong, hắn đang muốn xuất thủ, đột nhiên lại nhíu mày, nhìn về phía sau Diệp Huyền, nơi đó, có sáu người đang vọt tới, kẻ dẫn đầu, chính là Chiến Quân!

- Bóp chết một thiên tài, cảm giác thực thành tựu!

Nhân Quân nhìn Chiến Quân:

- Các hạ có ý gì?

Một nam tử đầu trọc bên cạnh Chiến Quân đột nhiên nói:

- Cẩu Quân, không phải ngươi nói chỉ có mấy tên Thánh cảnh sao? Này mà con mẹ nó Thánh cảnh? Rõ ràng đều là Tạo Hóa cảnh! Còn…

Nói xong, hắn chỉ Nhân Quân:

- Tên này, tên này rõ có thể đã vượt qua cả Tạo Hóa cảnh! Ngươi nói với chúng ta đều là Thánh cảnh… mẹ nó, ngươi bất mãn chúng ta thì cứ nói thẳng! Cần gì hố người như thế!

Chiến Quân áy náy một tiếng:

- Thánh cảnh cùng Tạo Hóa cảnh có khác gì nhau đâu!

Nam tử đầu trọc khẽ co quắp:

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất.

- Không thể không nói, chất lượng thiên tài của Táng Thiên trường thành vẫn rất cao!

Nhân Quân nhìn qua bàn tay, sau đó nhìn về tên trọc, nói khẽ:

Tên trọc lui trăm trượng, nhưng Nhân Quân lại không lùi nửa bước! Thế nhưng, trên mu bàn tay lại hiện một vết hằn thật sâu!

Oanh!

Bên dưới, Nhân Quân không chút biểu tình, đưa tay vung lên.

Tên trọc trầm mặc một chút, nói:

- Chiến Quân, người nằm trên đất kia là ai? Có đáng các huynh đệ vì hắn mà liều mạng không?

Chiến Quân cười khổ:

- Mới quen, tên Diệp Huyền, trước đó ta bị ba đầu Cuồng Bạo thú mai phục, hắn không chọn chạy, mà ở lại giúp ta, cho nên đảm bảo không vấn đề về nhân phẩm.

Tên trọc trầm giọng:

- Ta không biết hắn, nhưng ngươi đã nói cứu, vậy cứu!

Nói xong, hắn đột nhiên bước ra một bước, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh cự xích (Thước), cùng lúc đó lại điểm một chỉ lên ngực, nháy mắt, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể trào ra, lập tức thả người nảy lên, nhảy tới đỉnh đầu Nhân Quân, một xích nện xuống:

- Phân Thiên xích!

Một xích hạ xuóng, thiên địa như bị tách làm hai!

- Tên trọc, tên kia chí ít cũng đã vượt qua Tạo Hóa cảnh, ngươi tới đánh?

Chiến Quân nhìn qua Nhân Quân, sau đó nhìn nam tử đầu trọc:

Hắn cũng không dám tùy tiện giết thiên tài của Táng Thiên trường thành, bởi làm như thế, chẳng khác nào chọc cả Vị Ương Tinh vực, phải biến, đám thiên tài này đều tới từ các đại thế lực Vị Ương Tinh vực!

- Chư vị, mục tiêu của chúng ta chỉ là Diệp Huyền, mời chư vị rời đi!

Cách không xa, Nhân Quân đột nhiên nói:

- Không khác nhau? Thế mà ngươi cũng nói ra được!

Nơi xa, nam tử đầu trọc biến sắc, sáu người phía sau lập tức xông lên.

Ánh mắt Nhân Quân dần lạnh xuống, bàn tay mở ra, nhẹ đè xuống một chưởng, nháy mắt, không gian trước mặt liền chấn động như thủy triều, mà đám người trước mặt lập tức bị luồng sức mạnh mạnh mẽ này chấn lui về sau. Tên đầu trọc cùng Chiến Quân càng bị nất nứt thân thể, máu tươi bắn tung tóe!

Ánh mắt Nhân Quân thoáng hiện sát khí, hắn không hề lưu thủ, lần nữa vọt tới trước đám người Chiến Quân, đúng lúc này, một tiếng sáo đột nhiên vang lên, không gian trước mặt Nhân Quân lập tức bạo nổ, Nhân Quân quay đầu nhìn lại, cách không xa, một nam tử mặc bạch bào chậm rãi đi tới, trong tay nam tử, cầm một ống ngọc tiêu xanh biếc.

Nhìn nam tử mặc bạch bào, Nhân Quân lập tức trầm xuống.

Nam tử mặc bạch bào đi tới trước mặt Nhân Quân không xa, nhìn thoáng qua đám Nhân Quân:

- Cút!

Nhân Quân đang muốn nói, đã thấy một hư ảnh hắc sắc xuất hiện sau lưng, lập tức có hai đạo hư ảnh bay ra.

Máu tươi bắn như suối!

Nhân Quân gắt gao nhìn nam tử mặc bạch bào:

- Các hạ hẳn chính là Bạch tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh?

Nam tử mặc bạch bào nhìn Nhân Quân:

- Không cút phải không?

Thanh âm vừa dứng, một đạo hắc ảnh quỷ mị đã xuất hiện sau lưng ba người Nhân Quân, trong tay hư ảnh, nắm một lưỡi hái huyết sắc thật dài.

Nhân Quân hơi im lặng, sau đó nhìn Diệp Huyền cách không xa:

- Chúng ta sẽ còn gặp lại!

Thanh âm vừa dứt, hắn cùng hai hư ảnh sau lưng trực tiếp biến mất.

Bạch tiên sinh quay người nhìn đám Chiến Quân:

- Phạt bổng lộc ba tháng, quét dọn Trường thành một tháng.

Đám Chiến Quân lập tức khổ sở, Chiến Quân yếu ớt nói:

- Bạch tiên sinh, chúng ta cũng không làm sai a?

Bạch tiên sinh nhìn qua Chiến Quân, người sau cười gượng:

- Ta chỉ hỏi một chút, không có ý kiến…

Bạch tiên sinh nói:

- Chức trách của các ngươi là thủ vị Táng Thiên trường thành!

Tên đầu trọc vội chỉ Diệp Huyền:

- Hắn cũng là người Táng Thiên trường thành!

Bạch tiên sinh nhìn qua Diệp Huyền, lãnh đạm:

- Hắn còn chưa tới Táng Thiên trường thành, cho nên hiện còn chưa tính.

Nói xong, hắn nhìn Chiến Quân:

- Ngươi không phục?

Chiến Quân vội lắc đầu:

- Không không, ta rất phục, rất hài lòng!

Bạch tiên sinh nói:

- Sau khi hắn tỉnh, nói hắn tới Hoàng Kim cung, trong một tháng không được ra ngoài.

Nói xong, hắn cùng đạo hắc ảnh kia lặng yên biến mất.

Hoàng Kim cung!

Đám đầu trọc đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Diệp Huyền đang nằm trên mặt đất, ánh mắt đầy vẻ thương hại, thậm chí còn có vẻ cười trên nỗi đau người khác…
Bạn cần đăng nhập để bình luận