Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 427: Đại Trưởng Lão

: Cuồng vọng!

Từ tinh không xa xôi, một tiếng phẫn nộ vang lên, ngay sau đó, một cỗ uy áp cường đại xuyên qua tầng tầng không gian, ép tới nữ tử váy trắng.

Tinh không chi uy!

Cửa cung điện, nữ tử váy trắng nhếch miệng trào phúng, uy áp kia vừa tới gần nàng, tay phải nàng đưa lên điểm một cái.

Xùy!

Một sợi kiếm quang bắn lên!

Oanh!

Trên không, cỗ uy áp kia lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Kiếm qua tinh cực, kiếm quang còn chói mắt hơn cả tinh quang!

Thời khắc này, nàng đã dần mất kiên nhẫn!

Thanh âm vừa hạ, nàng lại vung tay lên.

Cửa cung điện, nữ tử váy trắng chắp tay sau lưng, sắc mặt âm u như ước. Nhìn tinh vực mờ mịt, ánh mắt nàng dần có chút mờ mịt, thế nhưng rất nhanh lại biến thành lạnh lẽo.

Nữ tử váy trắng cười lạnh:

Hơn nữa, phiền toái này còn không nhỏ!

Yên lặng một hồi, thanh âm khó tin từ xa trong tinh vực truyền tới:

Bởi, nàng nhận được tin tức kia, cũng biệt được phân thân kia đã tiêu tán, nàng rất hiểu rõ bản thân, nếu như không phải bất đắc dĩ, khi tìm được hắn, nàng tuyệt không để “Bản thân” tiêu tán.

- Tên ta, ngươi há có tư cách biết?

- Ngươi, ngươi là ai…

Không qua bao lâu, trong một chòm sao xa xa, một tiếng thảm thiết vang lên, ngay sau đó, một chòm sao vì đó mà tĩnh lặng.

Trong khe núi, một tiểu nam hài ôm thật chặt một tiểu nữ hài, nam hài hoảng sợ nhìn ra ngoài khe núi, bên ngoài, có sấm sét vang dội, vô số Đại yêu tùy ý gào thét lao qua, cả thiên địa chìm trong khung cảnh tận thế.

Một thanh hư kiếm bắn ra, xuyên thẳng vào tinh vực mờ mịt…

Nam hài dù rất sợ, nhưng lại không ngừng an ủi nữ hài:

Đơn giản mà nói, nhất định đã gặp phiền toái nào đó!

Thời gian dần qua, trong đầu nữ tử váy trắng hiện lên từng khung cảnh…

- Thanh nhi, ăn…

- Ca, muội, muội đói…

Tiểu nữ hài tin là thật.

Tiểu nữ hài ôm chặt nam hài, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng ở trong ngực ca ca, nàng lại an tâm vô cùng.

- Thanh nhi muốn bảo vệ ca ca, bảo vệ cha mẹ…

- Thanh nhi đừng sợ, ca, ca ca ở đây, ca bảo hộ muội…

Sau khi tiểu nữ hài ngủ say, nam hài nhẹ hôn lên trán nàng một cái:

Thế nhưng, tiểu nữ hài lại không nhìn thấy.

Nam hài đột nhiên khóc.

Nửa đêm.

Nửa đêm, nam hài ôm chặt lấy nữ hài, sắc mặt tái nhợt, hắn hôm tiểu nữ hài thật chặt, có chút yếu ớt:

- Thanh, Thanh nhi… ca nhớ kỹ, muội, muội rất thích luyện kiếm!

Trong mơ màng, tiểu nữ hài gật đầu nhỏ:

Nam hài vội lấy ra một cái bánh màn thầu, nhếch miệng cười một tiếng:

Nói xong, nam hài cố ý giơ bụng nhỏ.

- Ca đã ăn… giờ không đói bụng, thật, muội sờ bụng ca xem…

- Ca, ca cũng ăn…

- Thanh nhi… nếu, nếu sau này muội lợi hại, nhất định, nhất định phải bảo vệ những người yếu như chúng ta… cha mẹ… nếu có người bảo hộ, sẽ, sẽ không phải chết. Còn nữa, thần gì đó… bọn hắn rất xấu, đánh, đánh chết bọn hắn… ca, thật đói, thật đói…

Nói xong, nam hài như nghĩ tới điều gì, nước mắt như vỡ đê:

- Ca, ca không sợ chết, nhưng, ca sợ ca chết, Thanh nhi biết phải làm sao… muội còn nhỏ như thế…

Hừng đông.

Nam hài ôm tiểu nữ hài không chút nhúc nhích, thân thể đã lạnh buốt.

Tiểu nữ hài đem nam hài chôn trong khe núi, nàng quỳ gối trước khe núi một ngày một đêm.

Ngày thứ hai, tiểu nữ hài đứng dậy rời đi, trong tay nàng, còn có nửa cái bánh màn thầu…

Ca ca vốn có thể ăn, nhưng lại đem tia hy vọng cuối cùng này cho nàng.



Nữ tử bên dưới trầm mặc.

- Hẳn là không có.

Thẩm Vị Ương lắc đầu:

- Tông chủ, việc này thực sự không thể hòa hoãn?

Bên dưới, một nữ tử trầm giọng nói:

- Hộ Giới minh cùng Vân Không thành muốn lấy thế đè người, chư vị thấy thế nào?

Thanh Thương giới, Trung Thổ Thần Châu.

Đội ngũ đón dâu của Vân Không thành trùng trùng điệp điệp tới Bắc Hàn cảnh, thời khắc này, trên giới Bắc Hàn tông đều giận không thể nhịn.

Trung Thổ Thần Châu này có ai mà không biết đức hạnh của Lục Hiên Minh kia? Hơn nữa, Lục Hiên Minh còn mới gây ra chuyện kinh tởm giữa thanh thiên bạch nhật, mà hiện tại, Vân Không thành còn muốn tới đón dâu, hơn nữa còn là đón Thánh nữ Bắc Hàn tông.

Thực sự là đánh mặt!

Hung hăng đánh lên mặt Bắc Hàn tông!

Đại điện Bắc Hàn tông, cao tầng đều có mặt.

Diệp Linh cũng xuất hiện, nàng ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Vị Ương, mặc một bộ băng y, rất là đẹp mắt.

Dù Diệp Linh còn nhỏ, nhưng ai cũng có thể thấy được, sau này nhất định sẽ trở thành mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.

Thẩm Vị Ương nhìn qua bốn phía:

Trong điện, vô số cường giả vì đó mà run lên…

- Ta… đã mất kiên nhẫn!

Nói xong, nử tử quay trở lại cung điện, cùng lúc đó, thanh âm không chút tình cảm của nàng đột nhiên vang vọng trong điện:

- Nếu ngươi có chuyện, ta sẽ diệt chúng sinh này, khiến chúng sinh chôn cùng ngươi… yên tâm, ta cũng sẽ đi cùng ngươi… không có ngươi, Kiếm đạo đỉnh phong, lại có ý nghĩa gì…

Hồi lâu sau, nữ tử váy trắng nói khẽ:

Trong tinh không, trước cửa cung điện, nữ tử váy trắng đứng đấy rất lâu, trên gương mặt băng lãnh của nàng, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện hai đạo nước mắt.

- Vạch mặt đi!

Đúng lúc này, một mỹ phụ đột nhiên nói:

- Bắc Hàn tông ta dù không bằng Hộ Giới minh, nhưng cũng không phải thứ có thể mặc người khi nhục, việc này nếu chúng ta không phản kháng, Bắc Hàn tông sẽ thành trò cười cho cả Trung Thổ Thần Châu!

Bên dưới, một số người dồn dập phụ họa.

Hộ Giới minh cùng Vân Không thành cường thế ép cưới, căn bản chính là đang hung hăng làm nhục Bắc Hàn tông!

Lúc này, lại có người nói:

- Nếu vạch mặt, vậy chẳng khác nào tuyên chiến với Hộ Giới minh, mà nếu tuyên chiến, Bắc Hàn tông ta không có phần thắng!

Có người cười lạnh:

- Không có phần thắng, chẳng lẽ cứ mặc Hộ Giới minh khi nhục?

- Đương nhiên không thể, việc này can hệ trọng đại, chúng ta còn cần cẩn thận, nếu không, chiến hỏa tới, sẽ thành đại tai nạn cho Bắc Hàn tông ta.

Trong điện, mọi người yên lặng.

Bởi đúng là, Bắc Hàn tông không đánh lại Hộ Giới minh!

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Không bằng, trước cứ lá mặt lá trái với bọn hắn?

Đám người theo tiếng nhìn lại, người nói chuyện là một mỹ phụ, người này, chính là Đại trưởng lão Lục Vân.

Diệp Linh nhìn qua Lục Vân, ánh mắt băng lãnh, nàng không quá thích Đại trưởng lão này.

Bởi Thánh nữ vốn có của Bắc Hàn tông không phải nàng, mà là tôn nữ của Đại trưởng lão, sau khi nàng tới, Thánh nữ chuyển cho nàng, thế nên, đại trưởng lão này thỉnh thoảng lại tạo phiền phức cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận