Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1187: Hỗn chiến

Bốp!

Chương Thanh lùi về phía sau, nam tử trẻ tuổi kia thì xông lên, chém trường đao xuống!

Chương Thanh thấy vậy bèn tránh qua bên phải, nam tử kia lại chém thêm một đao. Trường đao của hắn ta khiến mặt đất nứt toác!

Chưa thể chém trúng Chương Thanh, nam tử bèn xách đao quét ngang một cái, thế đao dồn ép về phía nàng…

Thấy hai người giao thủ như vậy, sắc mặt Diệp Huyền càng lúc càng trở nên nghiêm trọng!

Mạnh quá!

Hai người này đều mạnh vô cùng!

Bọn họ chỉ đang tỉ thí võ công cơ bản mà thôi, tốc độ phản ứng và ý chí chiến đấu đều vô cùng vô cùng mạnh, không có một động tác dư thừa nào cả, tất cả đều là những chiêu hiểm!

Hai mắt Diệp Huyền khẽ híp lại, hắn xông thẳng tới tung một chưởng!

Thế nhưng khi tay hắn chạm đến một nơi nào đó, hắn bỗng sững sờ.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhìn về phía bên phải. Ở đó, một bóng hình đang xông về phía hắn, tốc độ nhanh như gió!

Một chưởng này của hắn đánh hụt. Đúng lúc ấy, hắn cảm giác có một cơn đau ở phần bụng của mình. Ngay sau đó, một luồng sáng xoẹt qua cổ họng của Diệp Huyền. Rồi bỗng luồng sáng đó dừng lại, bởi vì Diệp Huyền đã dùng một tay để chơi chiêu “khỉ trộm đào”…

Diệp Huyền đưa mắt nhìn bốn bề xung quanh. Không thể không nói, đây là một nơi vô cùng thích hợp để tu luyện.

Diệp Huyền đang ngẩn tò te thì bỗng nhiên hắn cảm nhận được cơn đau từ phần bụng của mình. Ngay sau đó, cả người hắn lùi về phía sau mấy trượng!

Đại đạo thiên hạ chỉ đơn giản vậy thôi!

Không có “đào”?

Mọi người đều rất công bằng, không có một chỗ dựa nào cả, cũng không có “cửa sau”, tất cả đều dựa vào chính mình!

Nếu như hai người này giao đấu với nhau bằng thực lực thật thì chắc chắn sẽ long trời lở đất.

Ầm!

Mặt Diệp Huyền tái mét, hai tay hắn lập tức đưa ra phía trước hòng chặn lại!

Lại nữa rồi!

Ầm!

Sao bằng phẳng thế này?

Còn chưa kịp dừng lại thì luồng kình phong mạnh mẽ kia lại ập tới!

Người kia lập tức bay về phía sau!

Cơ thể Diệp Huyền mau chóng nghiêng về phía sau, người kia lập tức đá hụt. Lúc này, Diệp Huyền đứng dậy rồi xông về phía trước.

Đúng lúc ấy, nam tử cầm trường đao ở phía không xa bỗng hét lên: “Thiền U, còn không mau giết hắn đi!”

Hắn vừa mới dừng lại thì phía bên phải bỗng truyền đến những tiếng răng rắc.

Một đòn vô cùng tầm thường!

Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền lại bay về phía sau mấy trượng!

Một tiếng nổ bỗng vang lên ngay phía trước Diệp Huyền. Hai người cùng lùi ra phía sau, trong quá trình ấy nữ tử tên Thiền U kia bỗng lặn mất tăm!

Ầm!

Một kiếm là có thể phá!

Một cú đá đang chuẩn bị ập tới!

Nữ tử liếc nhìn nam tử cầm trường đao kia rồi nói: “Chú ý ngôn từ của ngươi!”

Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền. Ngay sau đó, cơ thể bỗng trở nên huyền ảo!

Hai mắt Diệp Huyền híp lại, lòng bàn tay hắn mở ra, một cành cây xuất hiện ngay chính giữa lòng bàn tay. Tiếp đó, Diệp Huyền đâm cành cây về phía trước!

Ầm!

Tay phải Diệp Huyền chầm chậm siết chặt lại. Hắn thực sự không dám lơ là với nữ nhân này. Hoặc nói một cách khác, hắn không thể lơ là với người ở nơi này!

Cũng bởi ban nãy Diệp Huyền đã sờ vào chỗ không nên sờ!

Diệp Huyền nhìn về phía đối diện, trước mắt hắn là một nữ tử mặc đồ dạ hành, mi mục như họa, ánh mắt lạnh như băng và tràn ngập sát ý!

Ở phía xa, Diệp Huyền bỗng quay người đâm kiếm.

Uỳnh!

Một bóng người lùi sâu về phía sau!

Đó chính là Thiền U!

Sau khi dừng lại, Thiền U bèn nhìn Diệp Huyền bằng đôi mắt lạnh lùng: “Kiếm tu!”

Giọng nói của nàng ta mang theo vẻ u ám.

Kiếm tu!

Có thể nói, trong các võ giả, kiếm tu có sức chiến đấu vô cùng cao, đặc biệt là kiểu kiếm tu lớn mạnh đó.

Diệp Huyền không trả lời Thiền U, hắn chỉ liếc nhìn Chương Thanh ở phía không xa. Lúc này, Chương Thanh đang ứng chiến với nam tử mang trường đao, cả hai không ai chịu thua kém ai.

Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, trước mặt hắn bỗng có thêm rất nhiều cái bóng kì lạ!

Diệp Huyền nhìn Thiền U phía trước. Bỗng nhiên, hắn lại biến mất, cành cây trong tay thì trực tiếp đâm về phía đối phương!

Rất nhanh sau đó, hai người lại tiếp tục hỗn chiến!

Ở một nơi như thế này, vật tư là vô cùng quan trọng, nàng không thể nhường dù chỉ một chút!

Đồng thời, ánh mắt của Chương Thanh cũng tràn ngập sát ý.

Trông thấy chiếc hộp đen ấy, ánh mắt của nam tử xách trường đao phía không xa bỗng trở nên hung hãn gấp bội.

Những âm thanh kinh thiên động địa vang lên.

Vào lúc Diệp Huyền biến mất, Thiền U cũng biến mất theo. Những tàn ảnh lập tức vây quanh Diệp Huyền và kiếm quang của hắn.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Những âm thanh chấn động trời đất liên tiếp vang lên, Diệp Huyền và Thiền U giao đấu vô cùng kịch liệt.

Dần dần, Diệp Huyền càng đánh càng hăng.

Hắn càng ra sức hơn!

Năm xưa hồi còn ở Thanh thành, hắn đã hiểu được một chuyện, đó chính là khi đương đầu với kẻ địch, hắn bắt buộc không được mềm lòng!

Nhiều khi giao đấu chỉ để xem ai là kẻ dứt khoát hơn thôi!

Cứ thế, khoảng một khắc sau, truyền tống trận ở phía không xa bỗng rung chuyển. Ngay sau đó, một chiếc hộp màu đen xuất hiện ở giữa truyền tống trận.

Uỳnh!

Kiếm quang như sấm, chém đi trong chớp mắt.

Nếu đối phương đã không chịu dừng lại thì tất nhiên hắn phải chọn chủ động tấn công rồi!

Diệp Huyền mỉm cười, bỗng nhiên hắn biến mất ngay tại chỗ.

Thiền U chầm chậm siết chặt nắm đấm.

Diệp Huyền lại nhìn Thiền U: “Nếu còn tiếp tục đánh thì cả hai đều sẽ trọng thương!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận