Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1311: Vô sỉ

Diệp Huyền chau mày: “Cả Lưỡng Giới Thiên cũng không ai có thể đấu với hắn ta sao?”

Trần các lão lắc đầu: “Đương nhiên Lưỡng Giới Thiên có người có thể đối đầu với hắn ta, nhưng những người này…”

Diệp Huyền hỏi: “Bọn họ không ra tay?”

Trần các lão gật đầu: “Ít nhất là hiện tại, bọn họ không muốn ra tay.”

Nghe vậy, Diệp Huyền hiểu ngay.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Lưỡng Giới Thiên và Kiếm tông là Kiếm tông là một tập thể, mọi người có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, rất đoàn kết. Còn Lưỡng Giới Thiên thì toàn mạnh ai nấy làm, bởi thế mọi người mới không đoàn kết bằng Kiếm tông.

Mặc dù hiện giờ bọn họ đã tập hợp nhau lại, thế nhưng cường giả chân chính của Lưỡng Giới Thiên vẫn không tỏ rõ thái độ gì cả!

Đây là vấn đề nghiêm trọng nhất!

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thực không dám giấu, người phía sau ta đã từng giao thủ với Kiếm Mộc!”

Trần các lão nói: “Hiện giờ nàng ta đang ở đâu?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Kiếm Mộc không dám đánh một trận chân chính với nàng!”

Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Không biết người phía sau tiểu hữu có thể ngăn chặn được Kiếm Mộc và Mục Thanh Phong hay không?”

Nghe vậy, sắc mặt của Trần các lão bỗng thay đổi, nhưng hắn ta không cho rằng Diệp Huyền đang nói dối, bởi lẽ Lý Trần Phong đã chết!

Nếu như không có ai ngăn chặn cái tên Kiếm Mộc kia thì e là hắn ta sẽ hạ gục rất nhiều cường giả của Lưỡng Giới Thiên.

Diệp Huyền lắc đầu: “Nàng ta chỉ cử phân thân tới, còn bản thể của nàng ta thì ở một nơi vô cùng xa xôi!”

Người phía sau hắn ư?

Trần các lão nói: “Hiện giờ người chúng ta kiêng dè nhất chính là Mục Thanh Phong và Kiếm Mộc…”

Nghe vậy, Trần các lão híp mắt lại: “Như thế nào?”

Trần các lão lại hỏi: “Bản thể của nàng ta có thể tới không?”

Hiện giờ phía sau hắn chẳng có cái gì cả, đương nhiên hắn không thể nói như vậy được. Bởi nếu nói thế thì vai trò ở Lưỡng Giới Thiên của hắn sẽ bớt quan trọng đi.

Diệp Huyền cười khổ: “Tiền bối, nếu bản thể của nàng ta có thể tới thì ta đã đánh đến Kiếm tông từ lâu rồi! Có điều, ta đã liên lạc với nàng ta rồi, còn về khi nào nàng ta tới thì ta cũng không biết.”

Phân thân!

Một người đã giết chết Lý Trần Phong sao có thể là người thường được?

Diệp Huyền gật đầu: “Thì cũng phải thử mà!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Để ta đi xem sao?”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người và biến mất.

Diệp Huyền nói: “Có thể để các cường giả của Lưỡng Giới Thiên chúng ta ra tay không?”

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”

Nghe vậy, Trần các lão bèn thở dài một hơi: “Chuyện này khó xử lí đây.”

Trần các lão nhìn về phía hắn: “Mục tiêu của tên Kiếm Mộc kia chính là ngươi, để ta kéo chân hắn ta, còn ngươi nhất định phải thuyết phục được Tửu Hoàng đấy!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Được!”

Trần các lão khẽ lắc đầu: “Không biết nữa, tóm lại là ngươi đừng có nhắc đến!”

Trần các lão nhìn hắn: “Chúng ta cũng đã liên lạc với bọn họ, thế nhưng bọn họ không trả lời chúng ta.”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn về phía chân trời, sau đó hắn cũng rời đi.

Trần các lão đưa Diệp Huyền tới sâu bên trong một ngọn núi. Hai người tới một sơn cốc, bên trong sơn cốc đó có một ngôi nhà, trước ngôi nhà có một cái ghế phơi nắng. Một lão giả đang nằm trên chiếc ghế đó, hắn ta mặc áo đay, quần dài, trước ngực còn có một cái hồ lô đựng rượu be bé.

Trần các lão đứng bên cạnh Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tửu Hoàng, ngươi đi thử xem! Nhớ kĩ, đừng có nhắc đến rượu, cũng đừng tự cho mình thông minh mà tặng rượu cho hắn ta, tóm lại là ngươi không được nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến rượu!”

Trần các lão liếc nhìn hắn, hắn ta nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Cũng được!”

Thấy vậy, sắc mặt Trần các lão bèn thay đổi: “Là cái tên Kiếm Mộc đó, đi thôi…”

Hai người bèn đứng dậy. Đúng lúc đó, một tiếng kiếm va chạm vang lên từ phía chân trời xa xa.

Trần các lão nói: “Đi theo ta!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn đi tới trước mặt Tửu Hoàng, hắn ta đang say ngủ.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tiền bối có muốn tìm hiểu về Ngũ Duy chí bảo và Ngũ Duy vũ trụ không?”

Tửu Hoàng bỗng nhiên mở mắt, hắn ta cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyền như thế, trong mắt là sự bình tĩnh, song cũng ẩn chứa cảm giác áp bách vô hình.

Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối có hứng thú với Ngũ Duy!”

Tửu Hoàng nhìn Diệp Huyền, hắn ta nói: “Nói!”

Diệp Huyền đáp: “Cái tháp đó không chỉ có thể giúp người ta tới được Ngũ Duy, mà bên trong nó còn ẩn chưa đạo tắc và pháp tắc của Ngũ Duy. Mà những đạo tắc và pháp tắc này đều cao hơn so với Tứ Duy. Nếu như tiền bối có được những thứ này thì ta tin là với thực lực của tiền bối, chúng sẽ có tác dụng rất lớn đối với ngươi.”

Tửu Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn ta nói: “Ngươi muốn lão phu giúp ngươi đối phó với Kiếm tông?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy, thế nhưng tiền bối cũng sẽ có thù lao. Nếu như tiền bối mà có được cái tháp ấy thì ta tin rằng cái tháp sẽ giúp đỡ tiền bối rất nhiều.”

Tửu Hoàng lắc đầu: “Cái tháp đó không nằm trong tay Kiếm tông!”

Diệp Huyền sững sờ, hắn đang định nói gì đó thì Tửu Hoàng lại lên tiếng: “Cái tháp đó nằm trong tay ngươi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, cái tháp đó thực sự không nằm trong tay ta.”

Tửu Hoàng lắc đầu: “Ta khá là bội phục ngươi đấy, bội phục một kiếm tu như ngươi có thể vô sỉ đến mức độ như vậy!”

Diệp Huyền: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận