Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3606. Ba phần lực! (2)



Chương 3606. Ba phần lực! (2)




Bạch phát lão giả liếc nhìn xung quanh, một lát sau ánh mắt hắn ta ánh lên vẻ hưng phấn: “Thời không lợi hại quá, ta chưa thấy bao giờ, không những chưa thấy mà còn chưa từng nghe qua cơ!”
Diệp Huyền không lên tiếng.
Lúc này, bạch phát lão giả nhìn Thanh Huyền Kiếm: “Rồi cả thanh kiếm của ngươi nữa, cũng bất phàm vô cùng, trong đó có ẩn chứa thời không rất kì diệu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối có suy nghĩ khác nhỉ?”
Bạch phát lão giả chớp mắt: “Ta để lại một sợi linh hồn ở đây, vốn định tìm truyền nhân, nhưng không ngờ truyền nhân còn chưa tới thì đã gặp ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta có thể làm truyền nhân của tiền bối!”
Bạch phát lão giả mỉm cười: “Cũng được! Có điều ngươi chuẩn bị tặng quà gì cho vi sư đây?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng bảo tiền bối muốn thanh kiếm và thời không thần bí của ta nhé?”
Bạch phát lão giả nhìn hắn: “Nếu như ta nói đúng thì sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối chỉ là một sợi linh hồn!”
Bạch phát lão giả cười ha ha: “Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà, ngươi nhìn ngoài kia đi!”
Diệp Huyền quay người nhìn ra phía ngoài điện. Trên tầng mây ngoài điện, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên cuộn trào. Cùng với luồng sức mạnh đó, cả thời không cũng sôi sục hẳn lên!
Dưới chân núi, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân kinh hãi, khí tức kia trấn áp khiến bọn họ hơi khó thở!
Mệnh Tri cảnh!
Trên tầng mây, một bạch bào lão giả chầm chậm bước đến!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi.
Mẹ kiếp!
Bản tôn của người này tới đây chỉ vì thanh kiếm và thời không thần bí của hắn!
Xem trọng hắn quá rồi đó!
Bạch bào lão giả liếc nhìn ba người Mộc Sâm, ngay sau đó một luồng sức mạnh thần bí đã khóa chặt lấy ba người họ!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Cơ thể ba người run lên, không thể động đậy!
Dương Niệm Tuyết nhíu mày, nàng xòe tay ra, một đường kiếm quang đột nhiên xuất hiện. Có điều nàng không động thủ.
Bạch bào lão giả chầm chậm bước vào trong điện. Hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Thời không thần bí trong cơ thể ngươi và thanh kiếm trong tay ngươi, ta đều muốn!”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nói: “Thế ngươi phải hỏi người phía sau ta có đồng ý hay không đã!”
Bạch bào lão giả híp mắt lại: “Người phía sau ngươi?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, nếu như người phía sau ta đồng ý thì ta lập tức tặng cho ngươi!”
Bạch bào lão giả mỉm cười: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không dám! Chẳng lẽ tiền bối không muốn gặp người phía sau ta sao, sau đó hẵng quyết định có muốn hai thứ này hay không?”
Bạch bào lão giả cười ha ha: “Được, để ta gặp người phía sau ngươi xem là đại lão phương nào!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn đưa Thanh Huyền Kiếm đến trước mặt bạch bào lão giả: “Tiền bối có thể thông qua thanh kiếm này để tìm người phía sau ta!”
Bạch bào lão giả liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó nhận lấy Thanh Huyền Kiếm: “Lão phu đi khắp vô số vũ trụ, người khiến lão phu kiêng dè không phải không có, nhưng mà không vượt quá hai người!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Thanh Huyền Kiếm, sau đó mỉm cười: “Hôm nay để ta xem xem người phía sau ngươi là thần thánh phương nào!”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn không nói chuyện.
Bạch bào lão giả nắm chặt Thanh Huyền Kiếm. Thanh Huyền Kiếm rung lên, dần dần thời không trước mặt hắn ta trở nên méo mó. Thời không đó méo mó rồi dần trở nên mờ ảo.
Diệp Huyền nhìn bạch bào lão giả mà không nói gì.
Đúng lúc ấy, bạch bào lão giả đột nhiên mỉm cười: “Mong là người phía sau ngươi không làm lão phu thất vọng!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Tiền bối, có một vấn đề!”
Bạch bào lão giả cười ha ha: “Tí nữa hỏi cũng được!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Giờ hỏi thì hơn! Ta sợ tí nữa không hỏi được!”
Bạch bào lão giả nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Huyền không trả lời, hắn hỏi: “Tiền bối đã từng thấy cường giả trên Mệnh Tri cảnh chưa?”
Bạch bào lão giả sững sờ, sau đó mỉm cười: “Ngươi muốn nói người phía sau ngươi là cường giả trên Mệnh Tri cảnh sao?”
Diệp Huyền chỉ cười chứ không đáp lời.
Bạch bào lão giả lắc đầu: “Đúng là nực cười! Thế gian này làm gì có trên Mệnh Tri cảnh, bởi vì tới giờ chưa có ai sáng tạo ra cảnh giới đó! Ngươi còn muốn hù dọa ta, ngươi đúng là ngu xuẩn hết mức!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, hắn không nói thêm nữa.
Đúng lúc ấy, bạch bào lão giả đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn ta híp mắt: “Ta cảm nhận được rồi!”
Vụt!
Một đường kiếm quang đâm qua trán hắn ta!
Uỳnh!
Bạch bào lão giả run người, sinh cơ trong cơ thể hắn ta lập tức bị rút đi!
Hắn ta trợn tròn hai mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin được!
Bị giết rồi ư?
Hắn ta bị giết ư?
Lúc này, đầu hắn ta loạn như cào cào.
Hắn ta đường đường là cường giả Mệnh Tri cảnh đỉnh phong mà lại bị giết?
Mà hắn ta còn không biết người giết mình là ai!
Bạch bào lão giả nhìn Diệp Huyền, đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng cầm kiếm. Đầu của bạch bào lão giả bị chém bay, cùng lúc đó nạp giới trên tay hắn ta cũng được Diệp Huyền thu lại!
Diệp Huyền không nhìn nạp giới mà xách đầu của bạch bào lão giả đi ra ngoài. Mấy người Mộc Sâm nhìn thấy đầu bạch bào lão giả thì hóa đá!
Nam tử trung niên kia thì trợn mắt há mồm, chủ nhân chết rồi ư?
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Nói chuyện không vui lắm nên ta giết hắn ta, tiếc là hắn ta quá yếu, đến một kiếm của ta cũng không đỡ được…”
Nói đoạn, hắn bèn thở dài một hơi: “Giờ cường giả Mệnh Tri cảnh đều yếu vậy sao? Một kiếm ban nãy ta còn dùng chưa đến ba phần lực!”
Mọi người: “…”
Hết chương 3606.



Bạn cần đăng nhập để bình luận