Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1641: Ba vị đi thong thả

Giữa sân, Diệp Huyền mặt không chút thay đổi.

Hắn đương nhiên phải hù dọa một chút rồi!

Hắn biết rất rõ ràng Diêm điện này vì sao đột nhiên lại như vậy, là vì nữ tử váy trắng!

Rõ ràng Diêm điện sợ nữ tử váy trắng.

Chỉ một phân thân của nữ tử váy trắng đã giết được một vị điện vương của bọn họ đấy. Không đúng, đó cũng không tính là phân thân mà chỉ có thể tính là một hình chiếu mà thôi.

Nếu là bản tôn ở đây còn khủng bố cỡ nào nữa?

Mà Diệp Huyền cũng hiểu, hiện tại hắn càng kiêu ngạo thì càng an toàn.

Tống Thành nói xong liền xoay người rời đi.

Tiểu Đạo trả tiểu tháp lại cho hắn: “Vừa rồi lúc ngươi kích hoạt tháp này có bốn chùm ánh sáng, đó là Đạo tắc có phải không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, có phải thật sự ngươi cái gì cũng biết không?”

Tiểu Đạo đánh giá Giới Ngục tháp một lượt, khẽ nói: “Quả thực rất tốt, người sáng tạo ra tháp này thật sự là một vị kỳ tài!”

Tiểu Đạo cười nói: “Nếu ngươi có thể tập hợp đủ tất cả Đạo tắc trong tháp, tháp này sẽ càng thêm cường đại!”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo cười nói: “Ta có chút hứng thú với nó!”

Tiểu Đạo nhún vai: “Đều là chút tài vặt, nữ nhân vừa nãy mới là bản lĩnh thật sự.”

Còn Diệp Huyền thì kéo Tiểu Phạn đứng ở cửa Diêm điện chờ.

Tiểu Đạo cười nói: “Phải xem tình huống, đương nhiên, ta chỉ biết quá khứ và hiện tại, tương lai không biết.”

Diệp Huyền gật đầu, hắn búng ngón tay một cái, Giới Ngục tháp rơi xuống trước mặt Tiểu Đạo.

Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi có thể cho ta xem tháp nhỏ của ngươi không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng là Đạo tắc!”

Diệp Huyền nói: “Thật ra nàng ấy rất tốt.”

Diệp Huyền cười nói: “Hắn ta thật sự rất lợi hại!”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi khá lợi hại đấy!”

Nữ tử váy trắng!

Diệp Huyền nhíu mày: “Đây là?”

Tống Thành ôm một cái hộp màu đen trong tay, đi tới trước mặt Diệp Huyền, mỉm cười: “Tiểu hữu, vật này hẳn là có ích đối với ngươi.”

Thấy thế, Tống Thành vội vàng chỉ vào Tiểu Đạo nói: “Nếu tiểu hữu không tin thì có thể hỏi Tiểu Đạo cô nương.”

Tiểu Đạo gật đầu: “Nhìn ra được nàng ta rất quan tâm đến ngươi!”

Tiểu Đạo liếc nhìn Diệp Huyền: “Phải xem nó tiến hóa đến mức nào, nếu ngươi cho ăn tốt, chiến lực của nó thật sự sẽ hủy thiên diệt địa. Ví dụ, Chiến Thiên thú thời kỳ đỉnh phong có thể gắng gượng đối kháng hai nhát kiếm của nữ nhân vừa rồi mà không chết. Đương nhiên, nếu như nữ nhân đó thật sự xuất kiếm mà không phải tùy tiện như vừa rồi thì đừng nói là Chiến Thiên thú, bất kể thú gì cũng chỉ là mây bay. Dù sao trong ấn tượng của ta, hẳn là không có con thú nào có thể đánh lại nàng ta!”

Diệp Huyền cười nói: “Ít nhất với ta mà nói là rất tốt.”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Diêm điện nuôi nó một trăm năm rồi mà nó vẫn như vậy!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Có phải rất khó nuôi không?”

Nói xong nàng dừng một chút lại nói: “Chiến Thiên thú xếp thứ hai ở thời đại đó. Nếu ngươi thực sự có thể nuôi dưỡng, sức mạnh thực sự của nó chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng.”

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này Tống Thành rời đi trước đó lại đi ra.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, nữ tử này tuy tham tiền nhưng không biết nói dối.

Tiểu Đạo liếc nhìn con tiểu thú đang ngủ say trong hộp: “Hắn ta nói không sai, đây là Chiến Thiên thú, nếu nuôi lớn thì chiến lực cực kỳ mạnh!”

Diệp Huyền hỏi: “Mạnh đến mức nào?”

Diệp Huyền mở hộp ra, bên trong hộp là một con tiểu yêu thú, con thú này toàn thân đen kịt, đầu mọc một cái sừng, hình dạng như heo con, đuôi rất ngắn và nhọn. Từ bề ngoài mà xét, ngoại trừ hơi dễ thương một chút ra thì không có gì đặc biệt.

Diệp Huyền có chút hoài nghi.

Hủy thiên diệt địa?

Tống Thành cười nói: “Tiểu hữu, đây chính là ác thú thượng cổ Chiến Thiên thú, nếu có thể nuôi lớn, chiến lực có thể nói là hủy thiên diệt địa.”

Diệp Huyền: “...”

Tống Thành bên cạnh mỉm cười: “Tiểu gia hỏa này đúng là không dễ nuôi, có điều tiểu hữu không phải là phàm nhân, ta tin tiểu hữu nhất định có thể nuôi lớn nó.”

Đây là một cái hố!

Diệp Huyền mặt trầm xuống, Diêm điện này đang muốn lừa hắn đấy à.

Hắn đang định nói chuyện, lúc này tầng thứ chín đột nhiên nói: “Nhận lấy đi! Chiến lực của tiểu gia hỏa này sẽ vượt quá tưởng tượng của ngươi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Con này chắc chắn không dễ nuôi. Ngươi xem Diêm điện nuôi một trăm năm rồi mà vẫn như vậy, ta sợ là phải nuôi mấy ngàn năm mới có thể nuôi nó lớn quá!”

Tầng thứ chín nói: “Ngươi đừng nuôi, để cho Tiểu Linh Nhi nuôi!”

Tiểu Linh Nhi!

Diệp Huyền do dự một chút rồi gọi Tiểu Linh Nhi ra. Khi Tiểu Linh Nhi xuất hiện, mí mắt Tống Thành nhảy dựng lên, tim đập nhanh hơn, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền, thiếu niên này đúng là không đơn giản.

Diệp Huyền chỉ vào Chiến Thiên thú: “Thích không?”

Tiểu Linh Nhi liếc nhìn Chiến Thiên thú, mắt nàng lập tức sáng lên, vội gật đầu: “Thích!”

Diệp Huyền nói: “Vậy ngươi nuôi nó lớn nhé?”

Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Được!”

Nói xong, nàng xách theo Chiến Thiên thú còn đang ngủ say trở lại Giới Ngục tháp.

Cứ như vậy, Tiểu Linh Nhi đã có thêm một tuỳ tùng nhỏ.

Nếu Tiểu Linh Nhi thích vậy Diệp Huyền cũng không quan tâm vấn đề chiến lực hay không có chiến lực gì nữa.

Coi như mua cho nàng một con thú cưng vậy.

Diệp Huyền liếc nhìn Tống Thành, Tống Thành mỉm cười: “Tiểu hữu, ngươi sẽ không hối hận đâu.”

Diệp Huyền không nói gì nữa mà kéo Tiểu Phạn xoay người rời đi.

Tiểu Đạo liếc nhìn Diêm điện rồi cũng xoay người rời đi.

Tống Thành vội vàng nói: “Ba vị đi thong thả!”

Khi mấy người Diệp Huyền biến mất trên đường phố xa xa, Tống Thành cười lạnh: “Nuôi lớn? Mơ giấc thiên thu đại mộng của ngươi đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận