Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3594. Mệnh Tri! (2)



Chương 3594. Mệnh Tri! (2)




Hung Nghê liếc nhìn Diệp Huyền: “Giờ ngươi rời đi còn kịp đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đi gì?”
Nói đoạn, hắn bèn đi về phía xa xa.
Hung Nghê trầm mặc một hồi rồi cũng đi theo.
Diệp Huyền tới trước cổng thành. Khi tới cổng thành, sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng. Tòa thành này có màu đỏ thẫm, nhìn kĩ thì toàn là máu!
Tòa thành này được nhuộm bằng máu!
Cả thành u ám vô cùng!
Hung Nghê bên cạnh Diệp Huyền mỉm cười: “Diệp công tử, ta còn có việc, tạm biệt tại đây nhé!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người và biến mất.
Thấy vậy, Diệp Huyền bèn sa sầm mặt mũi.
Mẹ kiếp, nữ nhân này cố ý chắc luôn!
Giờ có vấn đề rồi đây!
Có vào hay không?
Diệp Huyền liếc nhìn tòa thành, không nghĩ ngợi nhiều nữa mà bước vào.
Vừa mới bước vào thành thì mười mấy luồng thần thức đã quét đến.
Mỗi một luồng thần thức thấp nhất đã là Mệnh Thần cảnh!
Cảm nhận được điều này, Diệp Huyền thấy hơi đau đầu!
Dù đã tăng thực lực, song kẻ địch của hắn vĩnh viễn mạnh hơn hắn!
Tới khi nào hắn mới giống như Thanh Nhi, nếu như gặp kẻ địch thì nói một câu: Nhà ngươi ở đâu?
Khó!
Diệp Huyền thở dài một hơi, hiện giờ nhiệm vụ cấp bách của hắn là tìm được Tuyết tỷ, sau đó đưa Tuyết tỷ rời đi!
Đúng lúc ấy, một cái đầu nhuốm máu đột nhiên rơi xuống trước mặt Diệp Huyền. Đầu lâu còn nhuốm máu, rất rõ ràng là từ cổ chảy xuống.
Diệp Huyền cạn lời, bạo lực vậy sao?
Đúng lúc ấy, một nữ tử đột nhiên bước tới từ con đường phía xa. Nữ tử này cầm một thanh kiếm trong tay, mũi kiếm còn dính máu. Rất rõ ràng, cái đầu vừa rồi là do nàng chém.
Nữ tử mặc trường bào màu đen, trường bào ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của nàng, trông cực kì nóng bỏng. Mà diện mạo của nàng cũng vô cùng đẹp, thế nhưng rất lạnh lùng, đôi mắt nàng như băng tuyết ngàn năm, không chứa một chút tình cảm nào.
Diệp Huyền liếc nhìn thanh kiếm trong tay nàng mà không lên tiếng.
Nữ tử bước đến trước mặt hắn, nàng liếc nhìn Diệp Huyền rồi xòe tay ra, Diệp Huyền do dự một lát rồi đưa một xiên kẹo hồ lô cho đối phương.
Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn mà không lên tiếng. Lúc này, cái đầu trước mặt Diệp Huyền đột nhiên động đậy, ngay sau đó một cái nạp giới bay ra từ cái đầu ấy, sau đó rơi xuống tay nữ tử.
Diệp Huyền có hơi gượng gạo, hóa ra không phải đòi đồ từ hắn, hắn vội vàng thu kẹo hồ lô lại.
Mà lúc này, vẫn còn vài luồng thần thức nữa trên người hắn.
Nữ tử thu nạp giới lại rồi liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó đi tới trước mặt hắn. Diệp Huyền đang định lên tiếng thì lúc này, nữ tử đột nhiên xuất kiếm xoẹt qua cổ họng hắn!
Kiếm thu lại!
Nàng quay người rời đi!
Động tác nhanh và dứt khoát!
Tuy nhiên chưa đi được mấy bước đột nhiên đã dừng lại, nàng quay người nhìn Diệp Huyền. Lúc này đối phương chẳng bị làm sao cả, cổ họng hắn cũng không có vết chém nào.
Trông thấy cảnh tượng ấy nữ tử không khỏi nhíu mày.
Hung Nghê núp trong bóng tối cũng nhíu mày: “Sao có thể…”
Nữ tử kiếm tu này là Mệnh Thần cảnh, hơn nữa còn là kiếm tu, sức chiến đấu hơn xa so với Mệnh Thần cảnh thông thường. Vậy mà đường kiếm vừa rồi của đối phương lại không thể làm gì được Diệp Huyền!
Quá kì lạ!
Không chỉ có Hung Nghê mà một vài cường giả núp trong đối đều nghi hoặc.
Trên đường phố, Diệp Huyền khẽ xoa xoa cổ họng mình, sau đó nhìn nữ tử kiếm tu, cười nói: “Chỉ vậy thôi hả?”
Nữ tử nhìn hắn, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên xông lên, một kiếm quang tàn ảnh lóe lên. Khi tàn ảnh biến mất, nàng đã ở phía sau Diệp Huyền, giữa trán Diệp Huyền thì có một thanh kiếm!
Kiếm rất nhanh!
Đúng lúc ấy, nữ tử bỗng nhíu mày, nàng quay người nhìn Diệp Huyền. Lúc này, thanh kiếm cắm trên trán Diệp Huyền đột nhiên biến mất, hắn thì chẳng bị làm sao cả!
Nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn, như thể muốn nhìn xuyên thủng hắn vậy.
Lúc này, cả con đường đều im lặng.
Các cường giả núp trong bóng tối sững sờ!
Hung Nghê cũng khó tin, cái tên này không sao hả?
Một thanh kiếm cắm vào đầu mà cũng không sao?
Cái tên này là kiếm thần chuyển thế hay gì?
Ở phía xa xa Diệp Huyền đã hấp thụ hết thanh kiếm trong tay nữ tử kia. Hắn run người, một lát sau lại hít một hơi thật sâu: “Sảng khoái ghê!”
Phía sau Diệp Huyền, nữ tử kiếm tu nhìn hắn, ánh mắt thoáng hiện vẻ kiêng kị.
Kiếm thứ nhất nàng chỉ tùy tiện chém ra, Diệp Huyền không sao nên nàng tưởng hắn đã dùng bí pháp gì đó tránh được kiếm của mình. Nhưng kiếm thứ hai nàng đã dốc toàn lực, đường kiếm ấy không nương tay một chút nào!
Điều quan trọng nhất là cái tên này còn không tránh, cũng không dùng bất cứ bí pháp gì để đỡ kiếm của nàng!
Sao hắn làm được vậy?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nữ tử lại thêm vài phần kiêng dè.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn nữ tử kiếm tu, hắn quan sát nàng một hồi rồi cười: “Từ sau khi ta đạt Mệnh Tri, đã trăm vạn năm năm không ai ra tay với ta. Tiểu nha đầu, ngươi là người đầu tiên đấy!”
Mệnh Tri cảnh!
Hắn vừa dứt lời thì bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh. Những thần thức trên người Diệp Huyền lập tức rút đi như thủy triều xuống.
Vẻ mặt nữ tử kiếm tu khựng lại, tay nàng bắt đầu run rẩy.
Hung Nghê núp trong bóng tối thì trợn tròn mắt, đến kẹo hồ lô cũng không ăn nữa.
Hết chương 3594.



Bạn cần đăng nhập để bình luận