Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1230: Nàng dành tất cả sự dịu dàng cho ngươi

U Minh?

Diệp Huyền nhìn về phía toà cung điện màu đen ở nơi xa, hỏi: “U Minh Điện?"

A Liên khẽ gật đầu: “U Minh Điện."

Diệp Huyền lại hỏi: “Là thế lực gì?"

A Liên chỉ cười mà không nói gì.

Bên cạnh, Viên Tiểu Đao nói khẽ: "Đúng là bất ngờ, một chỗ xa như thế còn có một thế lực cường đại như vậy!"

A Liên nhìn về phía Viên Tiểu Đao, cười nói: "Cường đại? Làm sao biết?"

Viên Tiểu Đao nhìn toà cung điện màu đen phía xa, nói khẽ: "Nguy hiểm!"

Nói xong, nàng đi đến nơi xa.

Chỉ chốc lát, ba người tới trước U Minh Điện, trước điện trống rỗng, rất là quạnh quẽ.

Hiển nhiên, thế lực này không phải là thế lực bình thường.

Viên Tiểu Đao do dự một chút, cũng đi theo qua.

Có thể làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm, trong Tứ Duy vũ trụ này không phải không có, nhưng rất rất ít.

Nhìn mười một bức tượng nữ tử này, ánh mắt A Liên đột nhiên trở nên có chút mờ mịt: “Đã lâu không gặp..."

Nguy hiểm!

Diệp Huyền nhìn về phía A Liên, A Liên nhẹ nhàng mở cửa lớn ra, cửa vừa mở ra, một luồng gió lạnh cuốn tới.

Mà giờ khắc này, nàng cảm nhận được nguy hiểm!

Lúc này, vẻ mặt nàng có chút nặng nề.

Diệp Huyền vội vàng đi theo.

Tam tỷ?

A Liên nở nụ cười: “Chúng ta đi xem một chút đi!"

Diệp Huyền nhìn về phía A Liên, nhẹ giọng hỏi: “A Liên tiền bối, vị này là?"

Ba người đi vào bên trong đại điện, bên trong đại điện cũng trống rỗng, trước mặt ba người là tượng của mười một nữ tử.

Diệp Huyền nhìn về phía mười một bức tượng nữ tử đó, hắn đang muốn hỏi thì lúc này A Liên đột nhiên đi đến trước bức tượng thứ ba ở bên trái, nhìn người trước mặt này, trong mắt A Liên trở nên mông lung: “Tam tỷ..."

Huyết mạch chi lực!

Diệp Huyền gật đầu: “Được!"

Nhìn thấy cảnh này, Viên Tiểu Đao nhíu mày chặt hơn.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hơi thi lễ với các bức tượng.

Nữ tử mặc một bộ áo gai, váy vải, đi chân trần.

A Liên nói: "Hành lễ với các nàng đi!"

A Liên mỉm cười: “Đã lâu không gặp."

Lúc này, nàng đột nhiên nhìn về phía A Liên bên phải, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Ngươi?"

Nàng trực tiếp nhìn về phía Diệp Huyền, lông mày hơi nhíu lại: “Hửm?"

A Liên khẽ gật đầu, nàng nhìn thoáng qua các bức tượng, cuối cùng nhìn về phía Diệp Huyền: “Kích hoạt huyết mạch của ngươi!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "A Liên tiền bối, ta sắp không áp chế nổi huyết mạch chi lực này rồi."

Sở dĩ hắn không dám tùy tiện kích hoạt huyết mạch chi lực này cũng là bởi vì hắn không thể nào hoàn toàn khống chế huyết mạch chi lực này, một khi huyết mạch chi lực này phát uy, ngay cả hắn cũng phải sợ.

A Liên đang định nói chuyện, đúng lúc này, cách đó không xa, một pho tượng đột nhiên mở hai mắt ra, sau đó một nữ tử nhanh chóng đi ra.

Nói xong, hắn trực tiếp kích hoạt huyết mạch của mình, rất nhanh, một luồng sáng đỏ đột nhiên xuất hiện quanh người hắn.

Lúc này, tóc Diệp Huyền bắt đầu chậm rãi biến thành màu đỏ như máu, không chỉ như thế, quanh người hắn còn tản mát ra một cỗ sát khí và lệ khí cực kỳ mạnh mẽ.

A Liên nhìn thoáng qua Viên Tiểu Đao, không nói gì.

Cảm nhận được huyết mạch chi lực của Diệp Huyền, chân mày của Viên Tiểu Đao hơi nhíu lại: “Huyết mạch này..."

Nữ tử váy vải khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp."

Nói xong nàng nhìn về phía Viên Tiểu Đao cách đó không xa, người kia thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên đề phòng.

A Liên cười nói: "Người này là kẻ địch."

Nghe vậy, nữ tử váy vải nhắm hai mắt lại, sau một khắc, sắc mặt Viên Tiểu Đao bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, bởi vì giờ khắc này, sức sống trong cơ thể nàng đang tan biến với tốc độ kinh người, không chỉ như thế, một luồng tử khí nồng đậm đang tỏa ra quanh người nàng.

Viên Tiểu Đao đột nhiên rút đao trảm một cái.

Vù!

Một sợi đao mang phá không mà đi.

Một đao đó như có như không, giống như không tồn tại, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được, thế nhưng, sợi đao mang này còn chưa tới gần nữ tử váy vải thì đã biến mất không còn tăm tích.

Mà lúc này, không gian chung quanh Viên Tiểu Đao đột nhiên hư ảo hẳn đi.

A Liên thấp giọng thở dài: “Nàng dành tất cả sự dịu dàng của đời này cho ngươi, đương nhiên là ngươi sẽ cảm thấy nàng rất dễ ở chung rồi."

Diệp Huyền có chút không hiểu: “Tại sao? Ta cảm thấy nàng rất dễ ở chung mà."

A Liên cười ha ha một tiếng: “Rất tốt? Cũng đúng, đúng là nàng đối với ngươi rất tốt, nhưng mà đối với người khác thì không tốt như vậy."

Nghe vậy, vẻ mặt của nữ tử váy vải lập tức trở nên hơi kỳ quái.

Hắn do dự một chút, sau đó nói: "Thật ra thì nàng ta rất tốt!"

Vẻ mặt của Diệp Huyền cứng đờ, ở trong lòng mấy người A Liên, nữ tử váy trắng là nữ nhân điên?

Nữ tử váy vải nhìn về phía Diệp Huyền, nàng quan sát hắn một chút, gật đầu: “Yếu!"

Diệp Huyền: "..."

Hắn cũng không dám phản bác, bởi vì từ lần đối phương xuất thủ vừa mới thì đúng là hắn yếu thật...

Lúc này, A Liên trầm giọng nói: "Hắn chính là người mà nữ nhân điên đó muốn tìm!"

Nữ nhân điên!

Nghe vậy, nữ tử váy vải lập tức nhăn mày lại: “Nàng ta?"

A Liên gật đầu: “Đúng thế... chuyện này có chút phức tạp."

Nữ tử váy vải nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi: “Nữ nhân điên là ai?"

A Liên cười nói: "Chính là nữ tử váy trắng!"

Nói xong, nàng nhìn về phía nữ tử váy vải: “Lần này tới tìm các ngươi là muốn cho các ngươi dạy dỗ hắn một chút, bây giờ hắn vẫn còn quá yếu."

A Liên cười ha ha một tiếng: “Ngươi nghĩ hay lắm!"

Nữ tử váy vải nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nghiêm mặt nói: "Ta cảm thấy không thể bỏ qua như vậy! Vẫn là giết thì tốt hơn!"

Nữ tử váy vải nhìn về phía nàng, A Liên mỉm cười: “Để lại cho hắn đối phó đi!"

Nữ tử váy vải hơi nâng tay phải lên, đang định xuất thủ thì A Liên đột nhiên cười nói: "Được rồi."

Viên Tiểu Đao thay đổi sắc mặt, nàng không chút gì do dự, thân hình lui nhanh về phía sau, chỉ trong chốc lát đã trực tiếp lùi lại ngàn trượng, ra đến bên ngoài tinh không.

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận