Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1164: Tới thần điện

Nữ tử im lặng.

Diệp Huyền hơi do dự, sau đó hỏi: “Chắc là có thể, đúng không?”

Nữ tử mỉm cười: “Ta đã gặp được ngươi, đã không còn bất cứ luyến tiếc gì nữa.”

Diệp Huyền nhìn Thanh Nhi: “Nhưng ta cảm thấy có hơi tiếc nuối, không biết tại sao lại có loại cảm giác này…”

Nữ tử im lặng.

Diệp Huyền lại nói: “Thanh Nhi, ngươi chắc hẳn có cách không cần biến mất, đúng không?”

Lúc này, cơ thể nữ tử đã càng lúc càng hư ảo.

Nàng nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: “Có vài thứ không thể thay đổi được.”

Trong sân, Diệp Huyền nhìn tinh không mênh mông trước mặt mà ngây người.

Đi rồi!

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn tinh không xa xăm và mỉm cười: “Nhân gian có ngươi, tất cả đều tươi đẹp như vậy…”

Trong tinh không, Diệp Huyền lặng lẽ đứng đó.

Nữ tử mỉm cười: “Thật ra ta cũng rất muốn sống, năm đó ta cảm thấy sống đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, nhưng bây giờ ta lại muốn sống, muốn ở cạnh ngươi, đáng tiếc…”

Hoặc là nói có hơi đau lòng.

Giọng của nàng vừa dứt, cơ thể đã hoàn toàn hư ảo.

Nữ tử vừa mới gặp hắn này đã đi rồi!

Nói xong, đột nhiên nàng nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Huyền, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống: “Ta rất luyến tiếc ngươi, thật đấy! Trước kia, ta cảm thấy nhân gian không có ý nghĩa, vì nhân gian này không có ngươi! Nhưng bây giờ ta lại rất muốn sống, muốn cùng cười với ngươi, cùng khóc với ngươi, muốn cùng ngươi nhìn tất cả những thứ tốt đẹp trong nhân gian này…”

Giọng của Diệp Huyền run lên: “Không.. chắc chắn có cách nào mà, đúng không?”

Đi rồi!

Người thân!

Vừa dứt lời, cơ thể nàng đã biến mất không còn thấy đâu nữa.

Đây chính là cảm giác của hắn đối với Thanh Nhi.

Một khắc này, Diệp Huyền cảm thấy trong lòng mình trống trải, loại cảm giác đó rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

Đối với Thanh Nhi vừa mới quen biết kia, hắn thật sự có một loại cảm giác đặc biệt.

Kiếp này?

Tại sao bọn họ lại tốt với mình như vậy?

Ầm!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn tinh không mênh mông, rốt cuộc kiếp trước mình đã làm gì?

Lúc này, khí tức của Trấn Hồn kiếm đang điên cuồng tăng lên.

Kiếp trước của mình?

Trong Trấn Hồn kiếm lại bùng phát ra một luồng khí tức lớn mạnh, luồng khí tức này trực tiếp đẩy Diệp Huyền lùi xa mấy trăm trượng.

Ầm!

Diệp Huyền sững sờ: “Đây…”

Nữ tử váy trắng, Thanh Nhi…

Một luồng khí tức lớn mạnh đột nhiên bùng phát ra từ trong Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền sững sờ, bấy giờ, một thanh kiếm bay ra ngoài.

Trấn Hồn kiếm!

Kiếp trước?

Đúng lúc này…

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, trong mắt vẫn là vẻ hoang mang: “Thanh Nhi…”

Diệp Huyền không nghĩ nhiều nữa, vì Thanh Nhi nói sau này hắn sẽ hiểu.

Hắn vội nhìn Trấn Hồn kiếm với vẻ mặt kinh ngạc.

Trước đó Tiểu Hồn nói muốn đột phá, hắn cũng không nghĩ sâu xa hơn, nhưng lúc này hắn phát hiện ra màn đột phá của Tiểu Hồn có hơi khác thường, hơn nữa còn là tới rất đột ngột!

Đã xảy ra chuyện gì?

Đang lúc hắn nghi ngờ đầy đầu thì Trấn Hồn kiếm ở cách đó không xa đột nhiên rung lên dữ dội, một tiếng kiếm minh vang khắp không gian.

Không gian xung quanh trực tiếp sục sôi!

Diệp Huyền sững sờ.

Lúc này, khí tức của Trấn Hồn kiếm lại không hề yếu hơn Thiên Tru kiếm!

Bấy giờ, giọng của Tiểu Hồn đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Tiểu chủ… ta đã đột phá rồi!”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Tiểu Hồn, bây giờ ngươi ở cấp bậc gì?”

Diệp Huyền cười khổ: “Nhưng nếu bọn họ lại ra tay, chắc chắn sẽ là hủy thiên diệt địa.”

Lúc này, Giản Tự Tại nói: “Nhưng có khả năng bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay với ngươi đâu.”

Thanh Nhi đã giết một vị thần, nhưng thần cũng không chỉ có một!

Diệp Huyền gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy!”

Giản Tự Tại cười đáp: “Chắc là không!”

Diệp Huyền nhìn về phía sâu trong tinh không: “Ngươi cảm thấy mấy thần kia có dừng lại không?”

Mạnh đến mức không thua Thiên Tru kiếm một chút nào!

Cái này không thể nói là tăng lên mà phải nói là tăng vọt!

Tiểu Hồn nhẹ giọng đáp: “Tiểu chủ, ta không thể nói cho ngươi nguyên nhân chân chính, dù sao cũng là chuyện tốt, không phải sao?”

Diệp Huyền im lặng một lúc, sau đó hắn vung tay phải, Tiểu Hồn xuất hiện trong tay hắn, lúc này vẻ ngoài của Tiểu Hồn đã xuất hiện một vài sự thay đổi, trên mũi kiếm của nó còn có một sợi kiếm quang xoay quanh.

Kiếm quang?

Nhìn kiếm quang đó, Diệp Huyền hơi nhíu mày lại, hắn có cảm giác khá quen thuộc.

Đang định hỏi thì lúc này, Giản Tự Tại bất chợt xuất hiện bên cạnh hắn, nàng liếc mắt nhìn trước mặt Diệp Huyền: “Nàng ta đi rồi?”

Diệp Huyền gật đầu.

Giản Tự Tại nhẹ giọng hỏi: “Tiếp theo định thế nào?”

Bây giờ khí tức của Tiểu Hồn quá mạnh!

Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Không thể nào! Linh hồn của một cường giả chắc hẳn không có khả năng khiến ngươi trở nên mạnh như vậy được!”

Ừm?

Tiểu Hồn nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Hồn, tại sao đột nhiên ngươi lại trở nên mạnh như vậy? Là vì trước đó đã cắn nuốt cường giả Thần Điện kia sao?”

Tiểu Hồn im lặng một lúc, sau đó đáp: “Không biết nữa…”

Giản Tự Tại gật đầu: “Ngươi không chỉ phải đối mặt với cường giả Tứ Duy mà còn phải cẩn thận cường giả Ngũ Duy.”

Ngũ Duy!

Sắc mặt của Diệp Huyền nặng nề.

Hắn không chỉ phải cẩn thận Ngũ Duy mà còn phải cẩn thận tầng tám và tầng chín trong tháp nữa!

Xét từ trước mắt thì tầng tám này không phải một sự tồn tại dễ ở chung!

Sau một lúc, Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Tới Thần Điện!”

Nói xong, hắn và Giản Tự Tại quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận