Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1049: Kiếm Vũ Môn!

Thần Sách tông!

Thần Sách tông là tông môn tương đối thần bí ở Bắc Cảnh, việc tông môn này phụ trách đối với Bắc Cảnh vương, có thể nói là ngành tình báo của Bắc Cảnh.

Mà tông môn này, khá nổi danh ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Ở Bắc Cảnh còn lưu truyền một câu: Không có chuyện gì Bắc Cảnh vương không biết!

Chỉ cần Bắc Cảnh vương kia hạ lệnh, toàn bộ Thần Sách tông lập tức lu bù công việc.

Sau núi Thần Sách tông có một tế đàn lớn, chiều dài, rộng đều gần trăm trượng, vẽ đủ loại phù lục màu đen kỳ dị, cùng lúc đó, chính giữa tế đàn là một tấm chân dung lơ lửng.

Chính là chân dung Nữ tử váy trắng!

Mà giờ khắc này, bốn phía tế đàn này, có một lão giả cùng 4 tên áo đen đứng đấy.

Qua rất lâu, Thương Cổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ: “Truy...”

Giờ phút này, Bắc Cảnh vương đã đi vào tòa thành cổ kia.

Mà bốn phía, phù văn bên trên tế đàn đột nhiên run rẩy.

...

Cứ như vậy, ước chừng một lúc lâu sau, mặt trời lên đỉnh đầu, Thương Cổ đột nhiên mở hai mắt ra: “Huyết tế!”

Trước khi Bắc Cảnh vương đến, hắn là người sống duy nhất bên trong tòa thành này.

Lão giả này, chính là Tông chủ Thần Sách tông, Thương Cổ.

Trong thành trống không, vô cùng hoang vu!

Thanh âm hạ xuống, trên tế đàn kia đột nhiên xuất hiện vô số máu tươi.

Hai mắt Thương Cổ khép hờ, dường như đang đợi cái gì.

Thanh âm hạ xuống, tế đàn kịch liệt run lên, một đoàn hồng mang đột nhiên bao trùm chân dung nữ tử váy trắng, không gian bốn phía bắt đầu từng đợt vặn vẹo...

Nam tử không trả lời.

Thương Cổ trong miệng bắt đầu đọc thầm cái gì, toàn bộ tế đàn càng ngày càng run rẩy...

Lòng bàn tay Bắc Cảnh vương mở ra, một viên hồng châu đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, bên trong viên châu đó, có một nữ tử đang nằm.

Bắc Cảnh vương đi vào trong thành, đến phủ thành chủ trước đây, một nam tử bẩn thỉu đang nằm đấy, quần áo trên người hắn đen đến mức không nhìn ra diện mạo, trên thân còn tản ra mùi hôi thối.

Bắc Cảnh vương đi đến trước mặt nam tử, nói khẽ: “Dạ vương, không chào đón bằng hữu một chút sao?”

Bắc Cảnh vương nói: “Giết một người!”

Bắc Cảnh vương cười nói: “Ngươi có thể giết bổn vương sao?”

Bắc Cảnh vương nói khẽ: “Một kiếm tu.”

Bắc Cảnh vương nói: “Linh hồn của nàng, bị ta cho người ta dùng Linh Hồn Châu thu nạp, bây giờ còn đang dưỡng hồn, nếu lại được Thần hồn bảo vật tới trấn hồn lần nữa, muốn phục sinh, cũng không khó.”

Bắc Cảnh vương suy nghĩ một chút, sau đó bấm tay một điểm, hồng châu trôi dạt đến trước mặt Dạ vương, Dạ vương nâng hạt châu trong tay, toàn bộ thân thể đều đang run.

Đúng lúc này, nam tử nằm dưới đất nơi xa đột nhiên ngồi dậy, hắn gắt gao nhìn chằm chằm viên châu trong tay Bắc Cảnh vương kia.

Bắc Cảnh vương cũng không nói gì nữa, quay người rời đi.

Dạ vương không trả lời Bắc Cảnh vương, hắn cứ như vậy si ngốc xem hồng châu trong tay.

Bắc Cảnh vương nói: “Hỗn độn vũ trụ, có một người tên Diệp Huyền, trên người này có bảo vật có thể trấn hồn, có điều, ngươi bây giờ không thể động đến hắn, ta cần hắn dẫn dụ kiếm tu kia.”

Nam tử nhìn về phía Bắc Cảnh vương, trong mắt hắn có sát ý.

Kiếm tu!

Dạ vương vươn tay, Bắc Cảnh vương lại lắc đầu: “Sau khi giết, linh hồn của nàng sẽ thuộc về ngươi!”

Dạ vương nhìn Bắc Cảnh vương, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Để ta, ta thay ngươi giết người, Dạ vương ta chưa từng nuốt lời?”

Hai mắt Nam tử chậm rãi đóng lại: “Muốn ta làm gì?”

Dạ vương nhíu mày: “Ngươi muốn giết người nào?”

Bắc Cảnh vương lắc đầu: “Ngươi chỉ là một trong số đó.”

Nam tử nhìn về phía Bắc Cảnh vương: “Người ngươi không giết được, ta cũng không giết được!”

Sau khi Bắc Cảnh vương rời đi, Dạ vương tê liệt ngồi dưới đất, trong miệng không ngừng đọc lẩm bẩm: “A Ngọc... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi...”

Ngoài thành, Bắc Cảnh vương lắc đầu: “Người đa tình, đáng buồn nhất!”

Lúc này, một tiểu nữ xuất hiện bên cạnh Bắc Cảnh vương, tiểu nữ ước chừng mười một mười hai tuổi, có bảy tám phần giống Bắc Cảnh vương.

Tiểu nữ hài nhìn thoáng qua bên trong thành: “Phụ thân, Dạ vương này là người phương nào?”

Bắc Cảnh vương cười nói: “Một người đã từng cùng ta nổi danh!”

Tiểu nữ nhíu mày: “Hắn có tư cách gì cùng phụ thân nổi danh?”

Bắc Cảnh vương lắc đầu: “A Chân, chớ có coi thường người trong thiên hạ.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Vũ trụ mịt mờ, năng nhân dị sĩ nhiều không kể xiết? Coi như là ta, ở Bốn chiều vũ trụ này, cũng không tính là người mạnh nhất, con hiểu chưa?”

A Chân khẽ gật đầu: “Hiểu.”

Bắc Cảnh vương nói khẽ: “Đã lâu không gặp.”

Lão giả mặc một bộ tố bào, đầu bạc trắng, tay cầm một thanh kiếm.

Lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Bắc Cảnh vương.

Bắc Cảnh vương cười nói: “Lão gia hỏa, hoan nghênh ta như vậy sao?”

Một lúc lâu sau, Bắc Cảnh vương mang theo A Chân đi tới trước một rừng rậm, vừa tới trước rừng rậm, một thanh kiếm hư ảo đột nhiên xuất hiện trước mặt Bắc Cảnh vương và A Chân.

Rất nhanh, hai người tan biến ở cuối tinh không.

A Chân nhìn về phía Bắc Cảnh vương, không hiểu: “Vì sao?”

Bắc Cảnh vương nói khẽ: “Ngông nghênh! Thứ này, hiện tại càng ngày càng nhiều người không coi trọng!”

A Chân do dự một chút, sau đó nói: “Phụ thân mặc dù tán thưởng hắn, nhưng vẫn sẽ giết hắn, đúng không?”

Bắc Cảnh vương gật đầu: “Đúng!”

A Chân lại hỏi: “Vì sao?”

Bắc Cảnh vương cười nói: “Chúng ta là kẻ địch, bởi vì lập trường khác biệt, hắn phải bảo vệ Hỗn độn vũ trụ, mà ta muốn Bắc Cảnh càng ngày càng tốt... Ta không sai, hắn cũng không sai, con hiểu chưa?”

A Chân lắc đầu: “Không rõ lắm!”

Bắc Cảnh vương cười nói: “Vậy ngươi nhớ kỹ một điểm, hắn là địch nhân của chúng ta là đủ.”

Nói xong, hắn giữ chặt tay A Chân: “Đi, đi gặp một vị lão gia hỏa đã lâu không xuất thế khác, lão gia hỏa này cũng là một vị kiếm tu...”

Bắc Cảnh vương cười nói: “Cũng chính vì vậy, vi phụ mới càng thêm tán thưởng hắn!”

A Chân trầm giọng nói: “Nhưng hắn không biết điều! Phụ thân muốn thu hắn làm nghĩa tử, hắn vậy mà cự tuyệt!”

Bắc Cảnh vương gật đầu: “Một người có thiên phú cực kỳ tốt, không đúng, thiên phú của hắn vẫn là thứ hai, tâm tính của hắn mới là thứ vi phụ coi trọng nhất. Cái người này từ tiểu thế giới đi đến bây giờ, thật không đơn giản.”

A Chân cau mày lại: “Chính là Diệp Huyền của Hỗn độn vũ trụ kia?”

“Diệp Huyền!”

Bắc Cảnh vương cười nói: “Con thiên phú không tồi, điều đáng tiếc duy nhất là, cả đời con được ta phù hộ, quá an bình, trên thân không có loại sát phạt chi khí của Diệp Huyền kia!”

Lão giả nhìn thoáng qua A Chân bên cạnh Bắc Cảnh vương: “Con gái ngươi?”

Bắc Cảnh vương gật đầu, sau đó nhìn về phía A Chân: “Gọi Lâm gia gia!”

A Chân liền vội cung kính thi lễ: “Lâm gia gia!”

Lão giả bấm tay một điểm, một thanh tiểu kiếm xuất hiện trước mặt A Chân, kiếm rất nhỏ, nhưng toàn thân tinh lam, rất là đẹp mắt!

A Chân lộ vẻ ưa thích không che giấu chút nào rồi nhận lấy.

Bắc Cảnh vương cười ha ha một tiếng: “Còn không mau tạ ơn Lâm gia gia?”

A Chân vội vàng nói: “Tạ ơn Lâm gia gia.”

Bắc Cảnh vương nhẹ nhàng vuốt đầu A Chân: “Đi chơi đi!”

A Chân rất hiểu chuyện, ngay lập tức lui xuống.

Bắc Cảnh vương cùng lão giả đi về phía sâu trong rừng trúc, trên đường, lão giả nói: “Nghe nói chuyện bên Hỗn độn vũ trụ không tốt lắm?”

Bắc Cảnh vương gật đầu: “Có vị kiếm tu, thực lực... Thâm bất khả trắc.”

Lão giả nhíu mày: “Thâm bất khả trắc?”

Bắc Cảnh vương cười nói: “Tạm thời là thâm bất khả trắc.”

Lão giả hỏi: “Mạnh bao nhiêu?”

Bắc Cảnh vương nói khẽ: “Nàng cách vô số tinh vực thôi động một thanh kiếm trảm chết đại nguyên soái của ta, ngươi nói xem?”

Nghe vậy, lão giả mày nhăn lại: “Bản thể nàng chưa xuất hiện?”

Bắc Cảnh vương lắc đầu: “Chưa từng xuất hiện!”

Lão giả yên lặng.

Bắc Cảnh vương cười nói: “Muốn mời ngươi giúp ta một chút.”

Lão giả nói khẽ: “Đối phương sợ là không dễ chọc!”

Bắc Cảnh vương gật đầu: “Không phải nhân vật đơn giản, có điều, Hỗn độn vũ trụ này bổn vương nhất định phải bắt lại, mà đồ vật trên người Diệp Huyền kia, ta cũng nhất định phải đạt được.”

Lão giả trầm giọng nói: “Vì sao không trực tiếp nhằm vào Diệp Huyền này?”

Bắc Cảnh vương lắc đầu: “Một siêu cấp kiếm tu trong bóng tối trả thù... Bắc Cảnh ta cũng không chịu đựng nổi! Cho nên, trước hết phải giải quyết nàng, còn Diệp Huyền, hắn hiện tại không đáng để lo.”

Lão giả gật đầu.

Loại siêu cấp kiếm kia tu nếu không tiếc bất cứ giá nào trả thù Bắc Cảnh, Bắc Cảnh tuyệt đối sẽ vô cùng khó chịu.

Mà nếu như đối phương không tử chiến, đánh lại chạy, chạy lại tới đánh, thì thậm chí có thể khiến Bắc Cảnh sụp đổ!

Đây cũng là lý do vì sao Bắc Cảnh vương tạm thời không nhằm vào Diệp Huyền, bởi vì một khi Diệp Huyền chết, đối phương sẽ không có cố kỵ nào nữa!

Mà bây giờ, Diệp Huyền sống sót, Bắc Cảnh có khả năng lợi dụng Diệp Huyền tới kiềm chế kiếm tu váy trắng kia, làm cho đối phương sợ ném chuột vỡ bình!

Lão giả nhìn về phía Bắc Cảnh vương: “Đi thôi!”

Bắc Cảnh vương cười nói: “Ngươi đáp ứng chứ?”

Lão giả nói khẽ: “Kiếm đạo ta đã đạt đến bình cảnh, nếu không có cơ duyên, cũng không còn cách nào tiến một bước, với ta mà nói, mở mang kiến thức một chút về kiếm tu khác, cũng là một cơ hội!”

Bắc Cảnh vương gật đầu: “Vậy đi thôi! Hẳn cũng không xê xích gì nhiều.”

Nói xong, hai người quay người biến mất không thấy gì nữa.

...

Hỗn độn vũ trụ.

Thời khắc này Hỗn độn vũ trụ đột nhiên xuất hiện ba chiếc cự hạm, ba chiếc cự hạm vượt ngang toàn bộ tinh không.

Phía trên mỗi một chiếc cự hạm, đều có mấy vạn binh sĩ Bắc Cảnh!

Những binh lính này, có thể nói là chân chính tinh nhuệ chi sư của Bắc Cảnh.

Mà lần này, xét về số lượng hay chất lượng Thần Quốc đều không chiếm được bất luận ưu thế nào.

Bên trong tinh không, Thượng Quan Tiên Nhi nhìn ba chiếc cự hạm phía xa, nàng chau mày, trong mắt tràn đầy lo lắng!

Có thể nói, đây là mối nguy lớn nhất Thần Quốc gặp được từ trước tới nay!

Một trận chiến này nếu thua, đừng nói Thần Quốc, toàn bộ Hỗn độn vũ trụ đều sẽ biến mất vô tung vô ảnh.

Thần Quốc có thể ngăn cản sao?

Vẻ lo lắng trong mắt Thượng Quan Tiên Nhi càng ngày càng đậm.

Đúng lúc này, một nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Thượng Quan Tiên Nhi.

Người tới, chính là Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn ba chiếc cự hạm phía xa, nói khẽ: “Đừng hoảng hốt.”

Thượng Quan Tiên Nhi nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói: “Ngươi xem, ta không có chút nào hoảng, thậm chí còn muốn cười, ha ha...”

Thượng Quan Tiên Nhi đang muốn nói chuyện, bên phải hai người, một chiếc tinh hạm đột nhiên bay tới, rất nhanh, chiếc tinh hạm kia đứng trước mặt Diệp Huyền, trên tinh hạm, một nữ tử váy trắng đi ra, nàng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói: “Các hạ là Diệp Huyền?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng!”

Nữ tử váy trắng mỉm cười: “Là ngươi diệt Liệu Nguyên tông?”

Diệp Huyền hai mắt híp lại: “Ngươi là người của Kiếm Vũ môn!”

Nữ tử váy trắng gật đầu: “Nghe nói chi kiếm của sư tổ chúng ta trên tay ngươi?”

Diệp Huyền nhìn về phía Thiên Tru kiếm trong tay: “Thì sao?”

Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền, nụ cười không giảm: “Mời ngài trả lại!”

Lúc này, Thiên Tru kiếm đột nhiên rung động kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận