Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1670: Quên mất

Ầm ầm!

Một luồng sức mạnh cường đại tuôn ra từ mũi thương.

Ầm ầm!

Một vài cường giả Phù Đồ cổ tộc bị ép phải dừng tại chỗ, mà lúc này, Mạc Thiên đột nhiên biến mất tại chỗ, khi hắn ta xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Trương Văn Tú, sắc mặt Trương Văn Tú thay đổi, giơ thương ra ngăn cản.

Ầm ầm!

Một hắc nhẫn xoáy thẳng vào trường thương, trường thương nứt ra, Trương Văn Tú lập tức lùi ra xa trăm trượng, ngay khi nàng dừng lại, Phù Đồ cổ tộc và các cường giả đã xuất hiện trước mặt nàng!

Ầm ầm!

Giữa sân có những tiếng nổ vang lên, Trương Văn Tú bị mọi người bao vây tấn công, liên tục bạo lui.

Nói xong những cường giả Phù Đồ cổ tộc bên cạnh hắn ta xông ra ngoài.

Trương Văn Tú nổi giận quát lên bốn phía, ngay sau đó một cường giả Phù Đồ cổ tộc bị một thanh trường thương xuyên qua cổ họng.

Thấy cảnh này, mắt Mạc Thiên hiện lên chút tham lam: “Không hổ là thượng cổ Ma huyết...”

“Giết!”

Cùng một tiếng nổ bất ngờ, Trương Văn Tú lập tức bạo lui hơn mười trượng, thân thể nàng va vào tường, bức tường sụp đổ ngay, trong nháy mắt Trương Văn Tú phun ra một ngụm máu, tay phải nắm chặt trường thương đã vỡ ra, trong cơ thể máu đang sôi trào!

Sau khi một thương chém chết cường giả Phù Đồ cổ tộc, Trương Văn Tú đảo ngang thương, đẩy lui ba cường giả Phù Đồ cổ tộc đang xông tới bên cạnh nàng, nhưng vai phải nàng cũng bị một thanh trường thương xuyên qua!

Tuy thực lực của nàng rất cường đại, nhưng đối mặt với nhiều cường giả Phù Đồ cổ tộc vây đánh như vậy, nàng căn bản không cách nào chống lại được. Máu không ngừng trào ra từ miệng nàng, toàn thân không biết từ khi nào đã bị máu tươi nhuộm đỏ!

Xoẹt!

Kích hoạt huyết mạch!

Ầm ầm!

Xa xa, Trương Văn Tú lau khóe miệng đầy máu, nàng đột nhiên tung người nhảy lên, hóa thành một tàn ảnh lóe qua sân.

Phập!

Nói xong tay phải hắn ta vung lên: “Bắt sống nữ nhân này!”

Một thương này xuyên thủng bụng một cường giả Phù Đồ cổ tộc!

Yết hầu của cường giả Phù Đồ cổ tộc bắn máu tung tóe!

Nàng cũng không quan tâm thanh trường thương này mà đột ngột quay lại và đâm tới.

Giọng vừa dứt, nàng đột nhiên cầm trường thương trong tay quét ngang.

Trương Văn Tú nhìn chằm chằm Mạc Thiên, lúc này Mạc Thiên đột nhiên nói: “Đánh cho nàng ta tàn phế!”

Mấy tàn ảnh xông về phía Trương Văn Tú bị ép dừng tại chỗ, nhưng miệng nàng lại phun ra một ngụm máu.

Trương Văn Tú mạnh mẽ rút trường thương ra, xoay người nhìn Mạc Thiên cách đó không xa, quanh thân nàng tản ra một luồng khí đen quỷ dị!

Dù sao, hai bên đều là thế lực lớn, một khi kết thù thì ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Máu bắn tung tóe!

Tiếng nổ vang vọng, một tàn ảnh điên cuồng bạo lui, tàn ảnh này chính là Trương Văn Tú. Trong quá trình lui, Mạc Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, Trương Văn Tú cầm trường thương đâm về phía trước một cái!

Ầm ầm!

Lúc này, Mạc Thiên đột nhiên xông ra ngoài, vài tên cường giả thần bí của Phù Đồ cổ tộc cũng cùng hắn ta lao tới. Xa xa, Trương Văn Tú híp mắt lại, xông ra ngoài!

Mạc Thiên không hề sợ hãi, ngược lại trong mắt hắn ta còn hiện vẻ hưng phấn: “Hay cho một thượng cổ Ma huyết!”

Rõ ràng bây giờ nàng đã bị thương rất nặng.

Hàn Lãnh bên cạnh hơi do dự có nên ra tay hay không vì hắn ta không xác định được nữ tử trước mắt này có quan hệ gì với Diệp Huyền. Nếu không có quan hệ hoặc là chỉ là quan hệ cực kỳ bình thường, hắn ta ra tay vậy sẽ kết thù với Phù Đồ cổ tộc.

Mối thù này không đùa được đâu!

Hắn ta vừa dứt lời, mấy tàn ảnh đột nhiên vọt về phía Trương Văn Tú, vẻ mặt của Trương Văn Tú dữ tợn: “Chết đi!”

Ầm ầm!

Một luồng thương thế ngút trời chợt lóe lên từ giữa sân.

Ầm ầm!

Xoẹt!

Thương như sấm sét!

Mà đột nhiên Mạc Thiên đánh một quyền vào trường thương.

Ầm ầm!

Trường thương nổ tung ra. Ngay sau đó, tay phải hắn ta đưa về phía trước tìm kiếm, bắt ngay lấy tay phải của Trương Văn Tú sau đó giật mạnh một cái.

Cả cánh tay phải của Trương Văn Tú bị kéo xuống như vậy!

Phun máu!

Mà vẫn chưa hết, Mạc Thiên đột nhiên đánh một quyền vào bụng nàng.

Ầm ầm!

Trương Văn Tú lập tức bay xuống mặt đất cách đó mấy chục trượng, nhưng lại nhanh chóng đứng lên, có điều, lúc này nàng bị thương thật sự quá nặng!

Mạc Thiên lạnh lùng nhìn Trương Văn Tú: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Nói xong hắn ta đang muốn ra tay, nhưng lúc này một nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Văn Tú.

Không thể không nói mình thật sự rất đáng chết, có thể tưởng tượng không riêng gì Trương Văn Tú mà đám người Thẩm lão chắc chắn cũng cực kỳ lo lắng cho mình.

Hắn thật sự quên mất!

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Quên!”

Đầu Diệp Huyền run rẩy nhưng không sao.

Dù sao hắn vẫn có thể chịu được.

Trương Văn Tú nhìn hắn: “Thì ra ngươi vẫn chưa chết à! Ta tưởng ngươi đã chết ở đây, còn cố ý đến nhặt xác ngươi!”

Tuy Trương Văn Tú đang mắng nhưng trong lòng Diệp Huyền lại ấm áp.

Không cần phải nói, nữ nhân trước mắt này nhất định là vì lo lắng cho an nguy của mình cho nên mới xông vào.

Ngày đó sau khi song tu với Trương Văn Tú, hắn và đối phương tuy gặp nhau nhưng không ai đề cập đến chuyện đó, lúc ấy Vạn Duy thư viện cùng Phù Văn tông đều gặp phải uy hiếp của Phệ Linh tộc và Vô Địch tông nên dĩ nhiên nữ nhi tư tình phải để sang bên cạnh.

Mặc dù không đề cập đến nhưng không có nghĩa là hắn đã quên.

Thực tế hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Trương Văn Tú, Diệp Huyền hắn cũng không phải loại người cởi quần rồi không nhận.

Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Nếu còn sống tại sao không gửi một lá thư ra ngoài?”

Bốp!

Thấy Diệp Huyền, Trương Văn Tú đột nhiên nổi giận, tay trái nàng đánh một quyền vào mặt Diệp Huyền.

Người tới chính là Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận