Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1445: Cần gì phải sợ

Diệp Huyền nghĩ ngợi, cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, hắn đang định nói chuyện thì lúc này, trên không trung, Liễu Sĩ Địch đột nhiên nói: "Giết hắn! Chớ có nương tay! Tất cả mọi người cùng tiến lên!"

Vừa nói dứt câu, ống sáo trong tay hắn ta đột nhiên hóa thành một đạo lục quang đánh thẳng tới Diệp Huyền phía dưới!

Mà bên cạnh, Lâm Tiếu Thư cũng đột nhiên xuất thủ, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, một quyển cổ tịch thật dày xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn ta, ngay sau đó, quyển cổ tịch đó đột nhiên lật ra, từng trang từng trang sách bay ra, những trang sách này giống như lưỡi dao chém thẳng tới chỗ Diệp Huyền, một đao liên tiếp một đao, vô cùng sắc bén.

Mà bốn phía, những cường giả Vạn Duy thư viện cũng nhao nhao xuất thủ!

Diệp Huyền đã ngây người rồi.

Đây là ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho!

Nhiều người như vậy đồng loạt ra tay, đương nhiên là hắn cản không nổi!

Nhưng mà giờ phút này hắn không cản được cũng phải cản!

Một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên vang lên, phía dưới, Diệp Huyền điên cuồng lùi nhanh lại, trong quá trình lui lại, những lân phiến trên toàn thân hắn bắt đầu rạn nứt từng khúc, khi hắn lui tới ngàn trượng thì lân phiến trên người đều đã vỡ nát hết, sau đó nhục thân của hắn bắt đầu vỡ ra, khi hắn dừng lại thì toàn thân trên dưới đã vỡ ra vô số vết nứt, trong đó có mấy vết cực sâu có thể nhìn thấy được ngũ tạng phế phủ!

Diệp Huyền lại đỡ được một đòn công kích do tất cả bọn họ liên thủ lại đánh ra!

Diệp Huyền đột nhiên rút trọng kiếm chém mạnh về phía trước một cái.

Sắc mặt đám người Liễu Sĩ Địch trở nên càng nặng nề hơn.

Long huyết nhập thể, thời khắc này thân thể Diệp Huyền trực tiếp xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, toàn thân hắn đột nhiên xuất hiện một vài lân phiến!

Liễu Sĩ Địch nhìn chằm chằm Diệp Huyền, giờ phút này rốt cuộc hắn ta cũng biết được tại sao Trần Thiên lại không ngừng nhắm vào Diệp Huyền!

Cơ thể Diệp Huyền đột nhiên bốc cháy lên, không phải đốt hồn mà là hắn thôn phệ một giọt Thiên Long Tổ Huyết!

Chuyện này bình thường sao?

Giờ khắc này, Diệp Huyền cảm nhận toàn thân mình tràn đầy sức mạnh vô cùng vô tận, mà vẫn chưa đủ, hắn lại lập tức thúc giục đại địa chi lực, vô số đại địa chi lực trong nháy mắt hội tụ khắp toàn hân hắn!

Cường hóa nhục thân!

Mặc dù đỡ được nhưng hắn cũng cực thảm, toàn thân hoàn toàn thay đổi, nhìn đã không giống con người!

Đúng là quá yêu nghiệt!

Ầm!

Liễu Sĩ Địch đang định xuất thủ lần nữa mà đúng lúc này, nơi xa chân trời, một đám cường giả đột nhiên chạy đến.

Chắc chắn là không bình thường!

Nếu như Diệp Huyền trưởng thành, sau này chắc chắn sẽ trở thành họa lớn của thư viện!

Diệp Huyền lắc đầu, hắn biết hôm nay Vạn Duy thư viện sẽ không để cho bọn họ đi!

Lúc này, Thẩm Tinh Hà ở phía dưới đột nhiên nói: "Tiểu sư tổ, ngươi đi trước đi!"

Phía dưới, Thẩm Tinh Hà mặt không cảm xúc: “Đợi lát nữa tiểu sư tổ đi trước đi!"

Nhìn thấy Diệp Huyền còn sống, Thẩm Tinh Hà lập tức thở dài một hơi, hắn ta chỉ sợ tới chậm, cũng may là Diệp Huyền còn sống.

Lưu Ung gật đầu: “Giống như những gì mà tiểu sư tổ nói, bây giờ chúng ta đã không còn đường lui, một trận chiến này, nếu bại, Phù Văn tông ta sẽ biến mất trên cõi đời này, không còn bất kỳ cơ hội đông sơn tái khởi nào! Cho nên, chúng ta chỉ có thể liều!"

Người tới chính là Thẩm Tinh Hà và cường giả Phù Văn tông.

Nói xong, hắn lấy một giọt Thiên Long Tổ Huyết ra uống một lần nữa, rất nhanh, một luồng sức mạnh to lớn đã hội tụ khắp toàn thân hắn!

Diệp Huyền cười nói: "Đương nhiên có thể!"

Nói xong, hắn ta quay qua nhìn Diệp Huyền: “Bây giờ tiểu sư tổ vẫn có thể chiến?"

Chân trời, Liễu Sĩ Địch nhìn Diệp Huyền phía dưới, trong mắt của hắn ta là sát ý không che giấu chút nào.

Lưu Ung muốn nói lại thôi, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Thẩm lão, đừng nghĩ đi được!"

Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Diệp Huyền, giờ phút này hắn đã khôi phục năm, sáu phần mười.

Diệp Huyền cười nói: "Bọn họ sẽ không để cho chúng ta đi đâu! Bây giờ chúng ta chỉ có một lựa chọn, đó chính là liều với bọn họ!"

Đi trước?

Hiển nhiên, bọn họ không có ý định để mấy người Diệp Huyền đi.

Mà lúc này, bốn phía xung quanh Vạn Duy thư viện, từng đạo bạch quang đột nhiên phóng lên tận trời, những bạch quang này hình thành từng cái lồng ánh sáng to lớn bao phủ khắp bốn phía, mà chung quanh càng ngày càng nhiều cường giả Vạn Duy thư viện xuất hiện.

Hắn lấy một bình suối sinh mệnh ra uống xong, rất nhanh, thân thể bắt đầu khôi phục lại với tốc độ cực nhanh.

Sức mạnh này khiến cho người ta say mê!

Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Sĩ Địch trên không trung, nhếch miệng cười một tiếng: “Liễu phủ chủ, có dám đánh với ta một trận?"

Tuyên chiến!

Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây nhao nhao nhìn về phía Diệp Huyền, tên này muốn khiêu chiến Liễu Sĩ Địch?

Không trung, Liễu Sĩ Địch nhìn Diệp Huyền, thấy có hơi bất ngờ, bởi vì hắn ta không ngờ đối phương sẽ khiêu chiến với mình!

Bình tĩnh mà xét, Diệp Huyền tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta, cho dù là kinh nghiệm chiến đấu hay là cảnh giới, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta.

Nhưng Diệp Huyền đã làm như vậy!

Có điều kỳ quái!

Liễu Sĩ Địch lắc đầu cười một tiếng: “Được!"

Hắn ta biết có chuyện kỳ lạ nhưng vẫn ứng chiến!

Vấn đề sĩ khí!

Nếu như hắn ta không chiến sẽ ảnh hưởng sĩ khí nghiêm trọng!

Hơn nữa, hắn ta cần gì phải sợ Diệp Huyền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận