Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 862: Kiếm Tông, Vĩnh Viễn Không Thỏa Hiệp!

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Mục Phong Trần:

- Lúc ngươi và Huyền Phong đánh chủ ý vào món chí bảo kia, ta đã nói với các ngươi, nếu một tên kiếm tu ký thác hết thảy hi vọng vào một món chí bảo, đó là không tự tin đối với bản thân. Sư huynh, ngươi không có ác niệm đối với Kiếm tông, thế nhưng, tư tâm của ngươi quá nặng, dã tâm quá lớn, mà Kiếm tông chúng ta, lại không có thực lực đủ lớn để chống đỡ cho dã tâm của ngươi, ngươi rõ chưa?

Việt Vô Trần nhìn rất rõ ràng, tổ sư Kiếm tông muốn hậu thế Kiếm tông nghiên tập Kiếm đạo cho thật tốt.

Sáng lập Kiếm tông, căn bản không phải muốn xưng bá chư thiên, mà là muốn cho những kiếm tu một ngôi nhà, dĩ nhiên, đồng thời cũng là muốn không ai dám lấn những kiếm tu này!

Mà Kiếm tông bây giờ, đã vi phạm ý nguyện của tổ sư Kiếm tông.

Việt Vô Trần đang muốn nói tiếp, đúng lúc này, vị Đại tiểu thư Đường gia kia đột nhiên nói:

- Hai vị đã nói chuyện phiếm xong chưa?

Việt Vô Trần ngẩng đầu nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia trên không, sau một khắc, hắn đột nhiên phóng lên tận trời.

Giữa sân, hai đầu người đẫm máu rơi xuống đất!

Ánh mắt Đại tiểu thư Đường gia băng lãnh, nàng hợp chỉ điểm ra phía trước một điểm, một điểm hắc quang hiện.

Nhưng mà, theo một đạo kiếm quang chém qua.

Sau một khắc, một thanh kiếm trực tiếp chém về phía Đại tiểu thư Đường gia!

Nghe được tiếng kiếm reo này, sắc mặt Mục Phong Trần đại biến, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin!

Vừa lui, trực tiếp thối lui ra bên ngoài Thần Võ thành!

Ông!

Oanh!

Mà trong nháy mắt khi Việt Vô Trần phóng lên tận trời, Đại tiểu thư Đường gia cũng phải biến sắc, lúc này, hai lão giả đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng, hai người đều là cường giả cùng một cấp bậc với Nhạc lão.

Một tiếng kiếm reo xông thẳng lên trời!

Trực tiếp miểu sát!

- Chém!

Xuy xuy!

Một thanh kiếm chém bay ra từ vùng trời Kiếm tông, một trảm này, phảng phất như muốn chém rách cả thiên địa!

Theo một tiếng nổ vang vang lên, điểm hắc quang này trực tiếp nổ tung, Đại tiểu thư Đường gia trong nháy mắt đã lùi nhanh hơn ngàn trượng!

Mà lúc này, Việt Vô Trần đột nhiên giẫm chân phải một cái:

Lúc này, trong mười hai tên kỵ sĩ Đường gia, một tên kỵ sĩ cầm đầu đột nhiên gầm thét:

Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt, không gian trong phạm vi mấy ngàn trượng trực tiếp rạn nứt.

Một đạo đao khí sáng như tuyết phá không chém đi!

Một đạo đao khí dài đến trăm trượng xé rách chân trời, chém tới phía thanh kiếm ở đối diện kia!

Người này, chính là Việt Vô Trần!

Lúc này, mười hai tên kỵ sĩ Đường gia đột nhiên xuất hiện trước mặt Đại tiểu thư Đường gia, mười hai người đều là hai tay cầm đao, đột nhiên bổ ra phía trước một bổ!

Mười hai người đồng thời rút đao!

- Phá!

Trước mặt Việt Vô Trần, mười hai tên kỵ sĩ Đường tộc kia đột nhiên giận dữ hét lên:

Ầm ầm!

Cùng lúc đó, mười hai người đồng thời biến mất, từng đạo đao khí tựa như cuồng phong bạo vũ trảm lên phía trên đạo kiếm quang kia, đạo kiếm quang kinh khủng kia mạnh mẽ bị buộc ngừng trong khoảnh khắc này, một hơi thở sau, một thanh trường đao phá không chém tới, đạo kiếm quang kia trực tiếp vỡ nát!

Mà lúc này, một bóng người chợt lóe lên từ giữa sân!

Một bóng người, một mảnh kiếm quang!

Mà đạo đao khí kia gần như là trực tiếp nổ tung trong nháy mắt!

Xuy!

Mười hai người đột nhiên đứng chồng lên nhau, đồng thời vung đao chém xuống!

- Lại chém!

Xuy!

Một tiếng bén nhọn trực tiếp đánh cho không gian xung quanh rách tả tơi!

Nhưng mà, theo một mảnh kiếm quang kia đến ——

Ầm ầm!

Mười hai tên kỵ sĩ Đường tộc trực tiếp bị đẩy lui đến bên ngoài Thần Võ thành!

Trên không, Việt Vô Trần cầm trường kiếm trong tay lạnh lùng nhìn đám người trước mặt Đại tiểu thư Đường gia.

Mà tất cả mọi người Kiếm tông đang nhìn Việt Vô Trần!

Phải nói, giờ phút này, tất cả mọi người bên trong Thần Võ thành đều đang nhìn Việt Vô Trần!

Siêu phàm Kiếm Thánh!

Sau một khắc, một đạo khí tức cường đại truyền ra từ bên trong vết nứt không gian kia, rất nhanh, một nam tử trung niên đi ra.

Không gian phía chân trời đột nhiên nứt ra một lỗ hổng to lớn!

Oanh!

Thanh âm vừa dứt, nàng mở ra lòng bàn tay, một viên truyền âm phù phóng lên tận trời.

- Chỉ một vị siêu phàm Kiếm Thánh đã muốn ngăn cản bước chân Đường gia ta? Các hạ nghĩ nhiều rồi!

Đại tiểu thư Đường gia nhìn thẳng Việt Vô Trần:

Việt Vô Trần xuất hiện, đã cho bọn hắn thấy được một tia ánh sáng trong bóng đêm không thể nghi ngờ!

Võ viện.

Vũ Vấn nhìn Việt Vô Trần trên không, vẻ mặt có chút ngưng trọng:

- Siêu phàm Kiếm Thánh...

Nếu ngày đó Việt Vô Trần này ra tay với Võ viện, không thể nghi ngờ, Võ viện tuyệt đối sẽ tổn thất nặng nề! Thậm chí là cải biến kết cục!

Một vị siêu phàm Kiếm Thánh, ở Hỗn Độn Vũ Trụ này đã là cường giả đỉnh tiêm cấp bậc siêu cấp a!

Âm thầm, Diệp Huyền cũng có chút khiếp sợ, hắn không nghĩ tới lão đầu dạy hắn lúc trước vậy mà mạnh mẽ như thế!

Vùng trời Thần Võ thành, Việt Vô Trần nhìn Đại tiểu thư Đường gia ở phía xa:

- Kiếm tông ta không muốn chiến, nhưng không phải là không dám chiến, Kiếm tông ta không sợ bất cứ người nào.

Siêu phàm Kiếm Thánh!

Máu nóng sôi trào!

Bốn phía, vô số đệ tử Kiếm tông cũng đang nhìn Việt Vô Trần.

- Sư tôn... Năm đó ngươi không truyền vị cho sư đệ, là muốn để cho hắn chuyên tâm luyện Kiếm đạo à...

Phía dưới, Mục Phong Trần nhìn Việt Vô Trần ở trên không, có chút mờ mịt:

Việt Vô Trần không phải cường giả Đạo cảnh, cũng không phải Kiếm Thánh, hắn là siêu phàm Kiếm Thánh!

Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu đen bó sát người, sau lưng đeo ngang một thanh đao.

Nam tử trung niên này vừa xuất hiện, những kỵ sĩ Đường gia giữa sân đột nhiên đồng loạt hành lễ:

- Gặp qua tôn thống!

Nam tử trung niên khẽ gật đầu, sau đó nhìn xuống Đại tiểu thư ở phía dưới, hắn khẽ thi lễ:

- Đại tiểu thư mạnh khỏe!

Đại tiểu thư gật đầu:

- Làm phiền Tiêu tôn thống.

Tiêu tôn thống mỉm cười:

- Bổn phận của ta!

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Việt Vô Trần cách đó không xa, nói khẽ:

- Siêu phàm Kiếm Thánh... Xin chỉ giáo!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên rút đao, một mảnh ánh đao chấn xuất, giờ khắc này, không gian trong mấy vạn trượng khắp toàn bộ chân trời đều bị mảnh ánh đao này bao trùm!

Mà ngay một khắc khi Tiêu tôn thống xuất đao, Việt Vô Trần đột nhiên hợp chỉ nhẹ nhàng dẫn một cái, trong nháy mắt, một thanh kiếm mang theo một đạo kiếm quang phá không chém đi.

Kiếm này vừa xuất hiện, ánh đao trước mặt Việt Vô Trần trực tiếp bị xé nứt.

Kiếm tiến quân thần tốc, chém thẳng Tiêu tôn thống nơi xa!

Lúc này, Tiêu tôn thống thả người nhảy lên, sau một khắc, một thanh trường đao trực tiếp trảm lên phía trên thanh trường kiếm kia.

Ầm!

Trường kiếm bay ngược ra, thế nhưng rất nhanh, nó bị một cánh tay tiếp được!

Chính là Việt Vô Trần!

Việt Vô Trần nhìn xuống Võ viện ở phía dưới:

- Nhìn cho kỹ!

Thanh âm vừa dứt, hắn khẽ điểm mũi chân, cả người đột nhiên biến mất.

Chớp mắt sau, toàn bộ vùng trời Thần Võ thành bị kiếm quang và ánh đao bao trùm!

Âm thầm, Diệp Huyền nhìn chằm chằm không trung!

Hắn biết, Việt Vô Trần đang để cho hắn nhìn!

Hai người này hiện đang cận chiến!

Tốc độ của hai người quá nhanh, nhanh đến mức vượt quá nhận biết của hắn hiện tại! Phải đến khi vận dụng Long Hồn, hắn mới có thể miễn cưỡng thấy rõ hai người.

Hắn biết, đây là một cơ hội của hắn, một cơ hội chạm đến tầng thứ cao hơn của Kiếm đạo!

Vùng trời Thần Võ thành, vì hai người giao chiến, toàn bộ không gian đã nát vụn.

Mà tất cả mọi người đang nhìn hai người, thắng bại giữa hai người này, sẽ quyết định vận mệnh của Kiếm tông!

Sau khi Kiếm tông mất đi lá bài tẩy là phân thân tổ sư, có thể nói, một vị siêu phàm Kiếm Thánh là số ít hy vọng còn sót lại của Kiếm tông.

Cứ như vậy, kéo dài ước chừng một khắc đồng hồ sau, hai người ở phía chân trời đột nhiên tách ra, thế nhưng sau một khắc, toàn bộ chân trời xuất hiện ánh đao bóng kiếm ngập trời.

Bên trong Võ viện, Diệp Huyền đang nhìn chằm chằm vào chân trời đột nhiên chậm rãi đóng hai mắt lại.

Đúng lúc này, Đại tiểu thư Đường gia ở trên không kia đột nhiên nói:

- Giết!

Thanh âm vừa dứt, mười hai người sau lưng nàng đột nhiên lao thẳng xuống phía dưới!

Phía dưới, vẻ mặt Mục Phong Trần dữ tợn:

- Hết thảy đệ tử Kiếm tông nghe lệnh, chiến đến người cuối cùng.

Nói đến đây, hắn gần như đã gầm thét:

- Kiếm tông ta, vĩnh viễn không thỏa hiệp!

- Kiếm tông ta, vĩnh viễn không thỏa hiệp!

Kiếm tông, vô số kiếm tu phóng lên tận trời, thanh âm vang tận mây xanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận