Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1496: Tiểu sư tổ, ngươi không sao chứ?

Lúc này, một thanh đao bọc vải trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Tịch Quân, Lý Tịch Quân sửng sốt: “Thúc phụ, đây là Thiên Đao, ngươi, ngươi có ý gì?"

Lý Mộ Bạch nói khẽ: "Ta vẫn luôn chờ một thời cơ thích hợp để đưa nó cho ngươi, bây giờ thời cơ đã đến!"

Lý Tịch Quân lắc đầu: “Thúc phụ, đao này là ngươi..."

Lý Mộ Bạch cười nói: "Từ nhiều năm trước thúc phụ ngươi đã không cần ngoại vật này nữa rồi. Đao này đối với ta không khác gì một khúc gỗ, nhưng nằm ở trong tay ngươi thì khác. Chớ có dông dài, cầm đi!"

Lý Tịch Quân không do dự nữa, hắn ta cầm Thiên Đao, sau đó lại cung kính thi lễ: “Thúc phụ, bảo trọng!"

Nói xong, hắn ta quay người rời đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở cuối tầm mắt Lý Mộ Bạch.

Lý Mộ Bạch thu hồi ánh mắt, hắn ta nhìn về phía con sông nhỏ trước mặt, lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, nam tử trung niên nhìn con sông nhỏ, cười nói: "Thật hăng hái!"

Lý Mộ Bạch lạnh nhạt nói: "Ba lần hít thở, nếu ngươi còn đứng ở đây, tin ta đi, đầu của ngươi nhất định sẽ rời khỏi cổ!"

Bên cạnh con sông nhỏ, Lý Mộ Bạch ngồi yên lặng, im lặng thật lâu.

Có thể diệt trừ thì diệt trừ, có thể lôi kéo thì lôi kéo!

Nghe vậy, cây cần câu trong tay Lý Mộ Bạch đột nhiên vỡ vụn thành hư vô.

Lục đại cường giả là chướng ngại vật lớn nhất của Phệ Linh tộc, mà Phệ Linh tộc cũng không muốn diệt trừ lục đại cường giả.

Nam tử trung niên cười nói: "Nghe ta một câu, nếu như ngươi không động tâm, ta lập tức rời đi, không quấy rầy nữa!"

Nam tử trung niên nói ngay: "Hai lần!"

Nam tử trung niên lắc đầu cười một tiếng: “Ngươi biết ngươi không giết được ta!"

Bởi vì nếu như sáu người này đều đối địch với Phệ Linh tộc vậy Phệ Linh tộc cũng không chịu nổi.

Nói, hắn ta nhìn thoáng qua nhà tranh, sau đó nói: "Phệ Linh tộc ta có một môn cấm thuật thần bí: Hồi Hồn cấm thuật, cấm thuật này có năng lực nghịch thiên, chỉ cần không phải hồn phi phách tán, còn một sợi hồn hoặc là một sợi phách thì có thể lợi dụng cấm thuật này để cho cải tử hoàn sinh."

Lý Mộ Bạch nhìn về phía nam tử trung niên: “Vậy thì thử một chút?"

Mà bên cạnh hắn ta, trên mặt nam tử trung niên nở một nụ cười, hắn ta không nói gì thêm mà chỉ chờ.

Lý Mộ Bạch nhìn về phía nam tử trung niên, người kia cười nói: "Đương nhiên, nếu các hạ vẫn không muốn, cũng không sao, Phệ Linh tộc ta cũng không hi vọng trở thành kẻ địch của các hạ."

Nam tử trung niên cười nói: "Nếu như ngươi đồng ý thì bây giờ cường giả trong tộc ta có thể thi triển cấm thuật này để hồi sinh người thương của ngươi!"

Bờ sông, Lý Mộ Bạch rơi vào trầm tư.

Đúng lúc này, Lý Mộ Bạch đột nhiên lắc đầu: “Ta hi vọng nàng sống, nhưng nàng sẽ không hi vọng ta trở thành nô tài của người khác."

Nói rồi, hắn ta quay qua nhìn Lý Mộ Bạch: “Vì tộc ta xuất thủ hai lần, sau hai lần xuất thủ, các hạ không còn nợ nần gì chúng ta!"

Phù Văn tông.

Nhưng mà Lý Mộ Bạch vẫn không động.

Ước chừng sau năm ngày, Diệp Huyền rời khỏi phòng nhỏ của mình, giờ phút này vẻ mặt của hắn mỏi mệt, sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Lúc này, cần câu trong tay Lý Mộ Bạch đột nhiên rung động.

Không phải hắn không muốn vẽ nhiều mà là vẽ thất sắc phù lục này rất tiêu hao tinh thần. Hơn nữa nếu như muốn vẽ thất sắc phù lục thì còn cần một thứ, đó chính là vật liệu!

Nam tử trung niên lại nói: "Càng cứu sớm, hi vọng càng lớn!"

Hình như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyền đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, hỗn độn chi khí xuất hiện trong tay hắn, nhìn thấy hỗn độn chi khí, sắc mặt Thẩm Tinh Hà lập tức thay đổi!

Cũng may là Phù Văn giàu có, nếu không thì một tấm hắn cũng không vẽ ra được!

Cần rất rất nhiều nguyên liệu trân quý!

Cá đã mắc câu!

Lúc này, Thẩm Tinh Hà vội vàng đi tới: “Tiểu sư tổ, ngươi không sao chứ?"

Diệp Huyền lắc đầu, hắn xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là ba tấm thất sắc phù lục!

Trong vòng năm ngày này, hắn vẽ ra tổng cộng ba tấm thất sắc phù lục!

...

Mà tất cả phù sư của Phù Văn tông cũng đang điên cuồng vẽ phù lục, bây giờ Phù Văn tông có thể nói là phải trang bị cho những Tu La kỵ binh đó đến tận răng!

Bởi vì một số cường giả đã tới Phù Văn tông, đều là vì lệnh treo thưởng lúc trước hắn phát ra mà đến, những người này đều không yếu, cũng đều chịu xuất thủ vì hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là cần phù! Chanh sắc phù lục hoàn mỹ không cần hắn vẽ, một số phù văn sư đỉnh cấp của Phù Văn tông có thể vẽ, mà hắn chỉ cần vẽ thất sắc phù lục là được, bởi vì thất sắc phù lục này trước mắt cũng chỉ có hắn có thể vẽ.

Diệp Huyền dẫn theo chúng cường giả Tu La tộc trở lại Phù Văn tông, sau đó bắt đầu vẽ phù văn.

Hỗn độn chi khí!

Đây là nguyên liệu quan trọng nhất để vẽ vẽ thất sắc phù lục!

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói khẽ: "Thẩm lão, ta muốn để sợi hỗn độn chi khí này sinh trưởng trong Phù Văn tông chúng ta, để cho tất cả mọi người đều có thể hấp thu sợi hỗn độn chi khí này!"

Nghe vậy, Thẩm Tinh Hà ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, hắn ta vội vàng lắc đầu: “Tuyệt đối không thể, đây là của ngươi..."

Diệp Huyền lắc đầu: “Có hỗn độn chi khí, Thẩm lão các ngươi cũng có cơ hội vẽ thất sắc phù lục, mà những người còn lại trong tông môn thì có cơ hội vẽ ra phù hoàn mỹ. Đương nhiên, khí nguyên của sợi phù có hơi nhỏ, không thể hấp thụ một cách không có tiết chế, bởi vậy, chúng ta cần nuôi dưỡng nó, để nó biến thành một linh mạch hỗn độn chi khí, chỉ có như vậy mới có thể tạo phúc cho Phù Văn tông chúng ta dài lâu được."

Thẩm Tinh Hà lộ ra vẻ mặt khá phức tạp, không thể không nói, giờ phút này trong lòng hắn ta rất rối rắm, bởi vì hắn ta không ngờ Diệp Huyền sẽ lấy hỗn độn chi khí!

Phải biết, sợi khí nguyên hỗn độn chi khí này có thể nói là sợi hỗn độn chi khí cuối cùng trong Ngũ Duy vũ trụ!

Độ trân quý của nó không thể dùng bất cứ thứ gì để tính!

Lúc này, hắn ta nghĩ tới Lưu Ung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận