Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3844. Vẫn tưởng ta là đệ đệ sao? (2)



Chương 3844. Vẫn tưởng ta là đệ đệ sao? (2)




Mộ Trần nghĩ ngợi rồi mới nói: “Có biết Thần Bảng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Vừa rồi Thiên Yếm cô nương có nói! Sao thế, hắn ta đứng đầu Thần Bảng à?”
Mộ Trần cười bảo: “Không phải!”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Vậy là?”
Mộ Trần nhẹ giọng giải thích: “Hắn ta không phải đệ nhất Thần Bảng nhưng hắn ta đã đánh bại đệ nhất Thần Bảng, mà hắn ta chỉ mất chưa đến một năm để từ Niệm Thông cảnh đạt đến Hóa Tự Tại!”
Hóa Tự Tại!
Nghe thế, vẻ mặt của Diệp Huyền bình tĩnh, cười hỏi: “Đã là Hóa Tự Tại rồi sao?”
Mộ Trần gật đầu: “Hắn ta và nghịch hành giả của Vĩnh Dạ thành là những thiên tài yêu nhất nhất ở thời đại này. Có người từng điều tra, cho dù là Vĩnh Dạ thành hay là Bạch Trú thành thì mức độ yêu nghiệt của hai người này đều là xưa nay chưa từng có. Mà bây giờ, nghịch hành giả của Vĩnh Dạ thành đã trở về rồi. Hai yêu nghiệt này sớm muộn gì cũng sẽ đại chiến, thậm chí là Bạch Trú thành và Vĩnh Dại thành cũng sẽ chiến một trận.”
Diệp Huyền gật nhẹ đầu: “Hiểu rồi!”
Nói xong, hắn lại uống một bát rượu, sau đó nói: “Cáo từ!”
Vừa dứt lời, hắn đã đứng dậy rời đi, có điều, ngay khi hắn rời đi lại liếc mắt nhìn sang bên phải.
Mộ Trần cũng không níu kéo.
Sau khi Diệp Huyền đi mất, một nữ tử xuất hiện trong tửu lâu, nữ tử này ngồi ngay trước mặt Mộ Trần: “Hắn đã phát hiện ra ta!”
Mộ Trần mỉm cười: “Thế thì có gì mà ngạc nhiên?”
Nữ tử nhìn hắn ta: “Ca, tại sao ngươi lại kết giao với hắn?”
Mộ Trần nhìn đối phương và cười đáp: “Nha đầu, ngươi cảm thấy hắn ta thế nào?”
Nữ tử hơi chần chừ sau đó lắc đầu: “Hắn ta chỉ là người phá vòng, không nhìn ra được có chỗ nào bất phàm!”
Mộ Trần lại nhẹ giọng nói: “Chỗ nào cũng lộ ra vẻ bất phàm đấy chứ!”
Nữ tử nhìn hắn ta với vẻ khó hiểu, Mộ Trần cười nói: “Điểm đầu tiên, chắc hẳn ngươi cũng biết tính cách của Thiên Yếm cô nương rồi đấy, nàng ta không hề nể mặt một ai cả, nhưng thái độ của nàng ta đối với vị huynh đài này lại rất khác biệt, không nói là tôn trọng nhưng ít nhất cũng lộ vẻ khách sáo.
Điểm thứ hai, ngay khi Việt trưởng lão tới gây sự với Thiên Yếm cô nương, hắn ngồi ngay ở bên cạnh nhìn nhưng trên gương mặt lại chẳng có một chút vẻ kiêng dè hay sợ hãi gì hết, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ta hoàn toàn không coi Việt trưởng lão ra gì!”
Nói xong, hắn ta cầm bát rượu trước mặt lên uống một ngụm, sau đó mới tiếp tục giải thích: “Điểm thứ ba, nhìn thấy thiếu niên bên cạnh hắn không? Thiếu niên đó là Đạo Minh cảnh mà rõ ràng hắn ta từ một nơi khác tới đây, kiểu người này ở nơi khác tuyệt đối là yêu nghiệt đỉnh cấp, nhưng hắn ta lại rất tôn kính vị huynh đài kia. Loại tôn kính này không phải diễn mà ra! Yêu nghiệt đỉnh cấp như thế sẽ chỉ tôn kính người yêu nghiệt hơn mình!
Điểm thứ tư... khi ta nói muốn kết giao với hắn và kết một thiện duyên, hắn không hề bất ngờ hoặc cảm thấy không đúng một tí nào hết, tại sao lại vậy? Tại vì hắn cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Mộ Trần dần trở nên nặng nề: “Một điểm cuối cùng, hắn ta hỏi ta về người yêu nghiệt nhất ở Bạch Trú thành... người bình thường sẽ không hỏi câu này đâu, chỉ có một loại người sẽ hỏi đến nó thôi, đó chính là yêu nghiệt đỉnh cấp, bởi vì bọn họ chỉ có hứng thú đối với người cùng cấp bậc. Cũng giống như Thiên Trần chỉ cảm thấy có hứng thú với nghịch hành giả vậy.
Hơn nữa, khi ta nói về nghịch hành giả và Thiên Trần, ngươi có nhìn thấy vẻ mặt của hắn không? Vẻ mặt của hắn không chỉ bình tĩnh mà còn mỉm cười. Kiểu cười này là cười mang theo hứng thú, nói cách khác, hắn có hứng thú với Thiên Trần!”
Nghe thế, sắc mặt của nữ tử cũng dần dần trở nên nặng nề.
Mộ Trần cười nói: “Đây là một thiên tài đỉnh cấp từ thế giới khác tới!”
Nữ tử trầm giọng hỏi: “Ca, thiên tài ở thế giới khác làm sao có khả năng chống lại được Thiên Trần và cả nghịch hành giả được chứ? Chuyện này...”
Mộ Trần lắc đầu: “Nha đầu, vũ trụ rộng lớn cỡ nào? Bạch Trú thành và Vĩnh Dạ thành mới rộng có nhiêu đâu thôi? Đừng nói chúng ta, mà cho dù là Thiên Trần và nghịch hành giả cũng không dám nói mình chính là người yêu nghiệt nhất trong toàn vũ trụ này!”
Nữ tử im lặng một lúc rất lâu rồi mới hỏi: “Vậy tại sao ca không kéo hắn đến Bạch Trú thành chúng ta?”
Mộ Trần nhẹ giọng đáp: “Lôi kéo người như vậy là hành vi ngu xuẩn! Mộ Cẩn, kêu người trong thành tặng chút lợi ích cho Thiên Yếm cô nương và cả thiếu niên vừa mới gia nhập Bạch Trú thành chúng ta nữa.”
Nữ tử gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.
Mộ Trần ngồi nguyên tại chỗ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
...
Sau khi rời khỏi tửu lâu đó, Diệp Huyền trực tiếp rời khỏi Bạch Trú thành, mà hắn còn chưa đi được bao lâu đã chợt nhíu chặt mày lại.
Lúc này, không gian trước mặt hắn hơi rung chuyển, ngay sau đó, một lão giả đã xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Lão giả này chính là Việt trưởng lão đã xuất hiện trong tửu lâu trước đó!
Diệp Huyền nhìn Việt trưởng lão, cười hỏi: “Các hạ, có phải ngươi tìm lộn người rồi không?”
Việt trưởng lão nhìn chằm chằm vào hắn: “Không tìm lộn, vốn dĩ muốn tìm ngươi rồi!”
Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Việt trưởng lão lạnh giọng hỏi: “Không phải ngươi với Thiên Yếm cùng một giuộc hay sao?”
Diệp Huyền sững sờ sau đó cười bảo: “Thiên Yếm giết con trai ngươi thì ngươi nên đi tìm nàng ta chứ, chuyện này chẳng liên quan gì đến ta cả, ngươi tới tìm ta nghe vô lý quá rồi đấy!”
Việt trưởng lão nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi khá yếu!”
Diệp Huyền hơi ngẩn người, ngay sau đó hắn hất nhẹ ngón cái tay trái của mình lên.
Vút!
Việt trưởng lão còn chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã đâm thủng mi gian của hắn ta.
Hắn ta nhìn Diệp Huyền ở đằng xa với vẻ mặt vô cùng khó tin: “Ngươi... ngươi...”
Diệp Huyền mỉm cười: “Các ngươi vẫn tưởng ta là một đệ đệ sao?”
Hết chương 3844.



Bạn cần đăng nhập để bình luận