Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3759. Thật sao?



Chương 3759. Thật sao?




Thanh Huyền Kiếm hỏng rồi!
Một khắc này, Diệp Huyền hoàn toàn ngây người!
Thanh Huyền Kiếm được chính Thanh Nhị tạo ra cơ mà!
Một đường đi tới đây, Thanh Huyền Kiếm gần như là sự tồn tại vô địch, mà bây giờ thanh kiếm lại bị nữ nhân này ấn nhẹ một cái đã vỡ!
Mẹ nó!
Mình dính phải rắc rối rồi!
Phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Diệp Huyền thật sự đã có hơi hoang mang lo sợ!
Hắn đột nhiên phát hiện ra ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả chỉ là phù du hết!
Bấy giờ, hắc quần nữ tử kia chợt đi đến trước mặt Diệp Huyền, rất gần nhưng Diệp Huyền vẫn không thể nào nhìn rõ được diện mạo chân chính của nàng ta.
Trong lòng hắn thì thầm: “Tiểu tháp, ngươi không nói gì đó được sao?”
Tiểu tháp im lặng một lúc lâu mới đáp: “Tiểu chủ, bây giờ ta cũng đang rất hoảng! Ngươi có thể an ủi ta mấy câu được không?”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, hắc quần nữ tử lên tiếng: “Ngươi rất thú vị!”
Diệp Huyền nhìn về phía đối phương, hắn chần chừ một lúc sau đó mới hỏi: “Thú vị cái gì?”
Hắc quần nữ tử đáp: “Vừa rồi lúc bọn họ muốn giết ngươi, vậy mà sâu trong lòng ta lại xuất hiện một chút bất an, mà lúc nãy khi ta động sát niệm với ngươi, chút bất an đó lại trở nên càng lúc càng lớn mạnh!”
Nói xong, tay phải của nàng ta đặt lên bả vai của Diệp Huyền: “Ta mà giết ngươi là ta sẽ chết sao?” Trả lời ta?”
Diệp Huyền im lặng.
Mẹ kiếp, đây là một câu hỏi mất mạng đấy!
Có không?
Nếu như nói có thì nữ nhân này có khả năng sẽ trực tiếp dùng một chưởng đập hắn chết tươi ngay, phải biết rằng, loại cường giả tuyệt thế này đều vô cùng tự kiêu và tự tin, có đôi lúc cứ phải đi ngược lại với số đông mới chịu.
Không sao?
Nói như vậy, có khả năng chết càng nhanh hơn!
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó hỏi: “Ngươi muốn giết ta sao?”
Nữ tử gật đầu: “Các ngươi không mời mà tới, đã quấy rầy đến ta!”
Diệp Huyền im lặng một lúc: “Bây giờ ta xin lỗi liệu còn kịp không?”
Nữ tử lắc đầu.
Diệp Huyền đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, ngay sau đó, mảnh vỡ của Thanh Huyền Kiếm ở cách đó không xa tập trung lại trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó, thanh kiếm lại một lần nữa ngưng tụ thành hình.
Nhìn thấy một màn này, đến chính bản thân hắn cũng sững sờ!
Không ngờ thật sự có thể!
Hắn vốn chỉ muốn thử một phen thôi nhưng không nghĩ Thanh Huyền Kiếm đã vỡ vẫn có thể ngưng tụ lại như vậy.
Diệp Huyền đưa Thanh Huyền Kiếm đến trước mặt hắc quần nữ tử kia: “Thông qua thanh kiếm này có thể cảm ứng được chủ nhân tạo ra nó, ngươi có thể hỏi nàng ấy câu hỏi ban nãy của ngươi, nàng ấy sẽ trả lời cho ngươi!”
Tay phải của hắc quần nữ tử nhẹ nhàng trượt xuống thuận theo bả vai của Diệp Huyền, cuối cùng nàng ta cầm lấy Thanh Huyền Kiếm, hơi cúi đầu nhìn thanh kiếm nằm trong tay. Một lúc sau, nàng ta khẽ cười: “Ngược lại cũng hơi ngạc nhiên đấy, vậy mà bên ngoài kia còn có người có thể kết hợp thời gian và không gian một cách hoàn hảo như thế, hơn nữa, còn làm đến cực điểm. Chẳng trách mà các ngươi có thể dựa vào thanh kiếm này để tiến vào thời không đại trận do ta bố trí! Thú vị phết!”
Diệp Huyền không nói gì cả.
Hắc quần nữ tử liếc mắt nhìn hắn: “Nể mặt người đã tạo ra thanh kiếm này, ta sẽ không giết ngươi, có điều, ta cần ngươi giúp một việc!”
Diệp Huyền cạn lời.
Mẹ kiếp, vậy mà nữ nhân này lại không cảm ứng Thanh Nhi!
Lần này không ra bài theo lẽ thường rồi sao mà chơi?
Hắc quần nữ tử đột nhiên dùng tay phải nắm tay Diệp Huyền, sau đó kéo hắn đi về phía tế đàn kia.
Diệp Huyền trầm giọng nói trong lòng: “Tiểu tháp, có thể cảm ứng được cha ta không?”
Tiểu tháp im lặng một lúc lâu mới đáp: “Tiểu chủ, ngươi đừng nói chuyện với ta nữa! Nàng ta có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện đó!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắc quần nữ tử.
Hắc quần nữ tử nói: “Nó nói không sai đâu.”
Diệp Huyền thấp giọng thở dài trong lòng: “Tiểu tháp, lần này ta vô địch đã quá ba ngày chưa?”
Tiểu tháp nói: “Đã quá ba ngày rồi! Biết đủ giùm cái!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, hắc quần nữ tử đã dẫn Diệp Huyền bước lên tế đàn. Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng ta, hắn muốn chuồn ngay và luôn nhưng cũng biết mình hoàn toàn không thoát được.
Thực lực của nữ nhân này quá khủng khiếp!
Không chỉ nàng ta mà ngay cả sáu nam tử đứng bên dưới kia đều vô cùng đáng sợ, bọn họ chắc chắn đã vượt qua Vô cảnh rồi!
Rốt cuộc cái đám này là ai vậy?
Trong lòng hắn nổi lên một nghi vấn.
Lúc này, hắc quần nữ tử quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: “Giúp một tay đi!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Lẽ nào ngươi muốn hiến tế ta à?”
Hắc quần nữ tử mỉm cười: “Đại loại thế.”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Diệp Huyền chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau nhức, ngay sau đó, tay hắn chợt phun ra một dòng máu tươi, dòng máu tươi đó trực tiếp hắt lên trên tế đàn.
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ tế đàn rung chuyển dữ dội!
Hắc quần nữ tử nhẹ giọng nói: “Không ngờ máu tươi của ngươi cũng có thể kích hoạt được… thiếu niên, ta càng lúc càng có hứng thú với lai lịch của ngươi rồi đấy.”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng ta nhưng không nói gì cả.
Lúc này, hắc quần nữ tử buông tay hắn ra, nàng ta xòe tay rồi từ từ đè xuống đàn tế đó.
Ầm!
Đàn tế rung lên, dần dần bên dưới toàn bộ đàn tế bắt đầu chấn động như có động đất!
Diệp Huyền híp hai mắt lại, có thứ sắp chui ra ngoài!
Lúc này, đàn tế kia đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một thứ khổng lồ lao vọt ra ngoài!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con cự viên xuất hiện ở phía chân trời. Con cự viên này to như một ngọn núi nhỏ, tứ chi như cột đình, toàn thân phủ đầy vảy màu hắc kim sắc bén! Mà Diệp Huyền phát hiện ra con cự viên này không hề có mắt!
Hai con mắt của nó chính là hai lỗ máu!
Trong không trung, cự viên ngẩng đầu rít gào, hai tay không ngừng đấm ngực, sức mạnh to lớn đó trực tiếp khiến cho toàn bộ thiên địa đều rung chuyển!
Trong tiếng rít gào còn mang theo lệ khí vô cùng vô tận!
Diệp Huyền liếc mắt nhìn cự viên, không thể nghi ngờ gì, trước đây tên này từng bị người đánh! Không chỉ từng bị đánh mà còn bị phong ấn luôn!
Hết chương 3759.



Bạn cần đăng nhập để bình luận