Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1392: Thứ càng dễ có được thì người ta càng không biết trân trọng

Diệp Huyền đang lén quan sát bọn họ thầm nói: “Liên Thiển cô nương, người này ở cảnh giới gì thế?”

Liên Thiển đáp: “Hắn ta có thể tiêu diệt thần hồn của Lê Tiến Võ trong giây lát, không những hủy diệt thần hồn mà đến ấn kí sinh mệnh của Lê Tiến Võ cũng bị xóa mất, có thể nói ít nhất hắn ta cũng thuộc Sinh Tử cảnh!”

Sinh Tử cảnh!

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn biết, sẽ còn người mạnh hơn nữa xuất hiện.

Quả nhiên, hắc y nhân vừa biến mất thì có một luồng khí tức cực kì lớn mạnh khác xuất hiện.

Lão giả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn ta nói: “Nguyên Mộc Thương!”

Dứt lời, một lão giả khoác bạch y đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.

Nguyên Mộc Thương nhìn lão giả: “Thế thì mời trả lại chí bảo cho Vạn Duy học viện!”

Lão giả mỉm cười: “Theo như ta được biết thì vật này là của tiên tri chứ không phải của Vạn Duy học viện các ngươi! Mà hiện giờ tiên tri đã biến mất, vậy thì vật này vô chủ mới phải chứ, ngươi dựa vào đâu mà nói nó thuộc về Vạn Duy học viện của các ngươi?”

Nguyên Mộc Thương liếc nhìn lão giả: “Vạn Duy học viện chúng ta chưa từng có ác ý với Tề gia.”

Nguyên Mộc Lão hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Vạn Duy học viện phân thành Văn và Võ, mà hắn ta chính là người đứng đầu Võ viện.

Tề gia!

Người này chính là viện sư Nguyên Mộc Thương của Vạn Duy học viện.

Nguyên Mộc Thương liếc nhìn lão giả mà không lên tiếng.

Tuy nhiên, lão giả kia không hề sợ sệt khi Nguyên Mộc Thương xuất hiện!

Có thể nói, hắn ta chính là cánh tay thứ ba của Vạn Duy học viện, bởi lẽ hắn ta quản lí hết tất cả những Võ viện của Vạn Duy học viện.

Lão giả bật cười ha ha: “Nguyên Mộc Thương, ngươi nói Giới Ngục tháp này là của Vạn Duy học viện các ngươi?”

Loại người này có sức ảnh hưởng quá lớn!

Lão giả mỉm cười: “Chúng ta cũng không có ác ý với Vạn Duy học viện!”

Đương nhiên, nếu chỉ có vậy thôi thì Vạn Duy học viện không cần phải kiêng kị Tề gia, điều quan trọng là vị phù văn sư kia của Tề gia còn là trưởng lão của Phù Văn tông.

Lão giả lại nói: “Nếu như tiên tri còn ở đây thì Tề gia chúng ta sẽ dâng lại vật này. Nếu là người khác thì… Tề gia chúng ta sẽ không nể mặt nữa!”

Ở Ngũ Duy vũ trụ, có một vài thế gia cực kì lớn mạnh, Tề gia là một trong số đó. Hơn nữa, Tề gia cũng không phải thế gia bình thường, bởi lẽ ở Tề gia có một vị phù văn sư. Hơn nữa, vị phù văn sư này còn vô cùng mạnh, hắn ta có thể luyện chế chanh sắc phù lục.

Nguyên Mộc Thương suy nghĩ một lát, hắn ta không trực tiếp ra tay mà nói: “Tề Võ, với trí thông minh của ngươi thì chắc ngươi cũng biết có người đang cố ý giở trò!”

Nói một cách nghiêm ngặt hơn thì người sáng lập Phù Văn tông là đệ tử của tiên tri. Mặc dù tiên tri không nhận nhưng hắn ta vẫn luôn tự xưng như vậy.

Nguyên Mộc Thương khẽ gật đầu: “Thế thì ta không nhiều lời nữa.”

Thế lực này là thứ mà Vạn Duy học viện không dám coi thường!

Trận đại chiến bắt đầu.

Phù Văn tông!

Hơn nữa, điều đáng nói là không gian ở Ngũ Duy vũ trụ cực kì kiên cố!

Không thể không nói, thực lực của hai người này rất mạnh. Hơn nữa sức mạnh ở thế giới này và ở Tứ Duy vũ trụ hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như cách vận dụng không gian, đây không phải thứ mà cường giả Tứ Duy vũ trụ có thể sánh được.

Diệp Huyền âm thầm quan sát.

Nếu như năm đó khi tiên tri còn ở đây, Vạn Duy học viện sẽ không sợ Phù Văn tông một chút nào, bởi lẽ năm đó người sáng lập ra Phù Văn tông đã quỳ ở Vạn Duy học viện mười ngày mười đên để xin Phù Văn đạo của tiên tri.

Dứt lời, hắn ta bèn xông lên.

Tề Võ khẽ mỉm cười: “Đúng lúc ta cũng muốn lĩnh giáo thực lực của chủ Võ viện.”

Tề Võ nói xong cũng xông lên luôn.

Mà tới nay, quan hệ giữa Vạn Duy học viện và Phù Văn tông cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Tề Võ nói: “Vật này xứng đáng để Tề gia chúng ta liều một phen.”

Nguyên Mộc Thương nhìn Tề Võ: “Nếu như ngươi lấy được vật này thì người đó sẽ không chỉ nhắm vào một mình Vạn Duy học viện thôi đâu.”

Tề Võ gật đầu: “Ta biết chứ, có điều Tề gia chúng ta không để tâm đến điều này, bởi vì người đứng đằng sau nhắm vào Vạn Duy học viện các ngươi!”

Nếu như là ở dưới kia sợ là không gian này đã sụp đổ rồi. Thế nhưng lúc này, sức mạnh của hai người kia vẫn chưa phá hỏng không gian này!

Trận chiến giữa Tề Võ và Nguyên Mộc Thương càng lúc càng ác liệt, còn Diệp Huyền thì đã lùi sang một bên.

Đúng lúc đó, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn, không gian bỗng nhiên xuất hiện một lá chanh sắc phù lục to bằng bàn tay. Cùng với sự xuất hiện của lá chanh sắc phù lục đó, một tiếng sấm rền vang lên từ bên trong lá bùa. Tốc độ của nó cũng rất nhanh, chớp mắt đã bay đến đỉnh đầu của Nguyên Mộc Thương.

Ở phía dưới, sắc mặt Nguyên Mộc Thương thay đổi, tay phải của hắn ta siết chặt thành quyền rồi đánh mạnh về phía trước.

Uỳnh!

Sấm sét nổ tung, còn hắn ta thì lùi mạnh về phía sau. Có điều đúng lúc ấy, sấm sét từ lá phù lục kia lại không ngừng rơi xuống.

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!

Nguyên Mộc Thương ở bên dưới không ngừng lùi lại về phía sau!

Ở một bên khác, Diệp Huyền cũng kinh ngạc: “Uy lực của chanh sắc phù lục mạnh vậy luôn hả?”

Liên Thiển nói: “Cái này ít nhất cũng phải là chanh sắc phù lục thượng phẩm! Nếu là chanh sắc phù lục cực phẩm thì uy lực còn mạnh hơn nữa! Có điều, thứ thực sự mạnh phải là thất sắc phù lục!”

Diệp Huyền chau mày: “Thất sắc phù lục? Không phải hắc sắc phù lục sao?”

Liên Thiển nói: “Hiện giờ thì là hắc sắc phù lục, bởi vì thất sắc phù lục chỉ có chủ nhân mới có thể chế tạo thôi. Mà năm đó người sáng lập Phù Văn tông đã quỳ trước chủ nhân cả mười ngày mười đêm để xin một lá thất sắc phù lục về để nghiên cứu. Thực ra người đó không tồi, chủ nhân khá hài lòng với hắn ta, có điều vẫn để hắn ta quỳ mười ngày mười đêm!”

Diệp Huyền thấy hơi không hiểu: “Tại sao?”

Liên Thiển khẽ nói: “Bởi vì chủ nhân từng nói thứ càng dễ có được thì người ta càng không biết trân trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận