Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1579: Ngươi tưởng lừa được ta sao?

Diệp Huyền liếc nhìn tiểu nữ hài, mặc dù thực lực của tiểu nữ hài rất mạnh nhưng theo hắn thì tiểu nữ hài này cũng rất đáng thương. Ban nãy hắn đã quan sát xung quanh, chung quanh có một vài mảnh xương vụn. Mà trên những mảnh xương này còn có máu tươi và chút thịt sống, rất rõ ràng tiểu nữ hài kia đã phải ăn thịt sống.

Đây cũng là lí do ban nãy khi được ăn thịt gà nướng, nàng lại thích đến như vậy.

Lúc này, hồng y nữ tử nói: “Ta biết một nơi có bảo bối, ngươi có muốn đi không?”

Bảo bối?

Hai mắt Diệp Huyền sáng lên: “Bảo bối gì?”

Hồng y nữ tử do dự trong chốc lát rồi nói: “Vĩnh Sinh chi kiếm!”

Vĩnh Sinh chi kiếm!

Diệp Huyền kinh ngạc, nhìn hồng y nữ tử rồi nói: “Thực sự có Vĩnh Sinh chi kiếm sao?”

Hồng y nữ tử chỉ vào phần bụng của Diệp Huyền: “Ta vào trong đó là có thể ra ngoài!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chốt luôn!”

Hồng y nữ tử nói: “Ta đưa ngươi đi lấy kiếm, sau đó ngươi đưa ta ra ngoài, được không?”

Đối phương đã phát hiện ra Giới Ngục tháp rồi!

Hồng y nữ tử lắc đầu: “Ta cũng không biết! Ta chưa từng thử!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn do dự trong chốc lát rồi lấy một đống linh quả cùng một đống kẹo hồ lô ra đặt lên băng ghế gỗ, sau đó nhìn hồng y nữ tử và nói: “Chúng ta đi thôi!”

Hồng y nữ tử gật đầu: “Có chứ. Nhưng mà chắc sẽ nguy hiểm lắm đấy, ngươi có đi không?”

Hồng y nữ tử nói: “Giờ đang là buổi tối, phần lớn dị thú đều đang ngủ, đây chính là thời cơ tốt nhất của chúng ta.”

Diệp Huyền liếc nhìn hồng y nữ tử: “Tại sao ngươi lại đưa ta đi tới nơi đó?”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Vĩnh Sinh chi kiếm có thể khiến người ta trường sinh thật sao?”

Diệp Huyền hiểu ngay.

Lúc hai người rời đi, tiểu nữ hài nằm trên băng ghế bỗng nhiên mở mắt. Nàng liếc nhìn linh quả và kẹo hồ lô rồi trầm mặc.

Diệp Huyền nói: “Dị Thú kinh đã bị phong ấn rồi cơ mà?”

Trong đêm đen, Diệp Huyền đi theo hồng y nữ tử. Bốn bề âm u, khi tiến sâu vào trong núi thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng rít gào của dã thú.

Diệp Huyền liếc nhìn tiểu nữ hài, hồng y nữ tử lại nói: “Nàng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, không có dị thú nào dám gây phiền phức cho nàng ta.”

Cứ thế, Diệp Huyền và hồng y nữ tử rời khỏi Đại Đạo thôn.

Hai mắt Diệp Huyền sáng lên, có điều hắn vẫn rất bình tĩnh và không lại gần.

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền và hồng y nữ tử đã tới trước một cổ thụ. Trên cổ thụ đó có treo một thanh trường kiếm lấp lánh ánh vàng.

E là lá phù này còn hơn cả Thiên Địa phù!

Diệp Huyền gật đầu: “Còn bao lâu nữa mới đến?”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Ta có đánh được với thanh kiếm đó không?”

Hắn nhìn xung quanh bằng ánh mắt đề phòng, hồng y nữ tử bỗng nhiên nói: “Đừng sợ, dị thú cách chúng ta rất xa!”

Hồng y nữ tử chỉ vào lá kim sắc phù lục: “Bởi vì lá phù lục này rất lợi hại, người bình thường không dám lại gần nó!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Thế tại sao không có ai tới lấy thanh kiếm này?”

Hồng y nữ tử nói: “Được, hiện giờ là thời cơ tốt nhất để ngươi thu phục nó, bởi vì giờ là lúc nó yếu nhất.”

Hồng y nữ tử đáp: “Tới ngay rồi đây!”

Trên Thiên Địa phù còn có loại phù lục cao hơn ư?

Diệp Huyền nghi hoặc, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Ai dán nó lên đây vậy?”

Hồng y nữ tử nói: “Nam tử vào đây đã dán đó. Khi ấy dùng để trấn áp thanh kiếm này, do thanh kiếm này đã đánh nhau với hắn ta, lệ khí của nó quá nặng nên mới bị hắn ta trấn áp.”

Vĩnh Sinh kiếm?

Khi trông thấy lá kim sắc phù lục ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nghiêm nghị.

Nói đoạn, nàng chỉ lên trên thân cây, nơi đó có treo một lá kim sắc phù lục.

Hồng y nữ tử nói: “Đó chính là Vĩnh Sinh chi kiếm, có điều ngươi mà muốn có được thanh kiếm này thì phải xé lá phù kia xuống đã!”

Diệp Huyền liếc nhìn lá kim sắc phù lục, hắn do dự trong chốc lát rồi lại gần nó. Lá phù khẽ bay bay, một đường kim quang thoáng ẩn thoáng hiện. Sắc mặt hắn thay đổi, đang định lùi về phía sau thì đúng lúc ấy, đường kim quang kia bỗng biến mất.

Trông thấy cảnh tượng ấy, hồng y nữ tử kia lập tức kinh ngạc.

Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng, hồng y nữ tử nói: “Lá phù này không bài xích ngươi, ngươi có thể lấy nó xuống.”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn thanh kiếm trên cây, hắn không cảm nhận được nó, bởi lẽ khi thần thức của hắn vừa mới rời khỏi cơ thể thì đã biến mất.

Đây thực sự là Vĩnh Sinh chi kiếm sao?

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Chỉ cần lấy lá bùa xuống thôi sao?”

Hồng y nữ tử gật đầu: “Đây là trấn áp phù, chỉ cần lấy nó xuống là có được thanh kiếm! Này nhân loại, nếu ngươi có được thanh kiếm này thì hãy nhớ đưa ta ra ngoài, không được nuốt lời đâu đấy!”

Diệp Huyền liếc nhìn hồng y nữ tử, mỉm cười: “Được!”

Nói đoạn, hắn lấy luôn lá kim sắc phù lục kia xuống. Đúng lúc đó, cổ thụ trước mặt Diệp Huyền bỗng nhiên rung lên kịch liệt. Không gian bốn phía lập tức rung chuyển theo. Diệp Huyền kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Tuy nhiên lúc này, thanh trường kiếm kia bỗng biến mất.

Hắn sững sờ, cảm giác có gì đó không hay ở đây. Hắn lập tức dán lá phù lục lại, nhưng đúng lúc ấy một luồng sức mạnh cực lớn bỗng nhiên bao vây lấy hắn. Diệp Huyền lập tức không thể động đậy, hắn còn chẳng sử dụng được huyền khí!

Bị lừa rồi!

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm xuống.

Đúng lúc đó, hồng y nữ tử kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nàng nhìn Diệp Huyền, nhếch miệng cười, sau đó lấy xiên kẹo hồ lô mà Diệp Huyền cho rồi vứt xuống mặt đất: “Nhân loại ngu xuẩn, ngươi tưởng chỉ một xiên kẹo hồ lô này là có thể thu phục được ta hay sao? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!”

Diệp Huyền nhìn chằm chằm hồng y nữ tử: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Hồng y nữ tử nhếch miệng cười: “Ta là ai ư? Ha ha…”

Nói đoạn, hai mắt nàng lập tức toát lên vẻ ác độc: “Ta chính là Dị Thú kinh bị cái tên tiên tri đáng chết kia nhốt lại nhiều năm về trước!”

Diệp Huyền: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận