Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2342: Muốn ở lại đây ăn cơm à?

"Lúc trước hai tiểu yêu đuổi theo ngươi nói ngươi đến từ Đồ Sơn, vậy ngươi hẳn là tiểu hồ ly từ Đồ Sơn đi ra."

"Ta còn chưa từng đi qua Đồ Sơn, đi đâu giải sầu cũng giống nhau, nếu không ca ca dẫn ngươi đi Đồ Sơn xem có thể tìm được người nhà của ngươi hay không."

Từ cuộc trò chuyện trước đó giữa hai tiểu yêu, Hoàng Đông Kiệt biết Đồ Sơn xuất hiện biến cố, lúc này hẳn là rất náo nhiệt, dù sao cũng không có gì làm, chuẩn bị đi Đồ Sơn góp vui. Phản ứng của lolita luôn chậm ba nhịp, đối với lời nói của Hoàng Đông Kiệt chậm chạp không trả lời, chờ Hoàng Đông Kiệt nhắc nhở một lần nàng mới biết Hoàng Đông Kiệt đang nói chuyện với mình.

Chỉ có điều nàng ấp úng, không biết nên trả lời câu hỏi của Hoàng Đông Kiệt như thế nào, Hoàng Đông Kiệt cũng tò mò thân phận lolita, cũng để ý tính cách đơn độc của lolita. Thiên hạ rộng lớn, loại người kỳ quái nào cũng có.

Hoàng Đông Kiệt cũng không phải chưa từng thấy qua tính cách này của lolita.

"Vì thuận tiện, ca ca đặt cho ngươi một cái tên tạm thời, gọi là cái gì tốt đây."

Thấy tính cách của lolita như vậy, Hoàng Đông Kiệt cũng lười hỏi ý kiến của lolita, dù sao hắn đi đâu lolita cũng đi theo.

"Thỏ?"

Quả nhiên không ai có thể thoát khỏi quy luật của hương thơm đích thực.

Vì Đồ Sơn nương nương tu luyện xảy ra vấn đề, lâm vào hôn mê bất tỉnh lâu dài, khiến cho Đồ Sơn hồ ly nhất tộc hoảng sợ.

Lolita vẻ mặt buồn bã nhìn thỏ trên giá lửa, nhưng khi thỏ nướng chín, nàng cắn một cái, khóe mắt chợt biến thành trăng lưỡi liềm.

Đồ Sơn.

Hoàng Đông Kiệt đặt tên rất tùy ý, thấy thỏ mập tên lolita liền hiện lên.

Hắc Hồ nhất tộc còn dễ nói, chân chính khiến cho Đồ Sơn cẩn thận chính là yêu vương Hắc Ưng cùng Vạn Ma Điện.

Lúc này, cách đó không xa có một con thỏ to mập nhảy ra kiếm ăn, lolita nhìn thấy hai mắt đột nhiên sáng lên.

Hơn nữa ngoại địch thừa cơ làm khó Đồ Sơn, càng làm Đồ Sơn rơi vào thế bị động.

Đêm đó Hoàng Đông Kiệt nướng thỏ mập.

"Có rồi, sau này tên của ngươi gọi là Đồ Sơn Thố Thố."

Núi sâu rừng hoang không thiếu yêu quái, Hoàng Đông Kiệt từ những yêu quái đó biết được phương hướng Đồ Sơn, hắn dẫn lolita xuất phát.

Trước mắt làm chủ Đồ Sơn chính là ba con hồ ly bảy đuôi. Đó là Đồ Sơn Hàm Hàm, Đồ Sơn Dao Dao và Đồ Sơn Thiến Thiến. Trong đó Đồ Sơn Dao Dao có danh xưng Đồ Sơn Mỹ Nương Tử. Chương 2341: Muốn ở lại đây ăn cơm à?

Hoàng Đông Kiệt thấy chân thỏ trong tay bị lolita cướp đi, ăn còn khoa trương hơn người bình thường, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trên bầu trời, Hoành Thiên Võ bỗng nhón chân. Chỉ trong chốc lát, vầng kim quang kia lập tức thu nhỏ lại quanh cơ thể hắn ta. Ngay sau đó, hắn ta quất kim tiên xuống, mặt mày dữ tợn nói: "Đi chết đi!"

Vốn dĩ địch nhân Đồ Sơn chỉ có một, chính là Hắc Hồ nhất tộc đã phản bội Đồ Sơn. Cũng không biết tại sao ngoại giới biết Đồ Sơn nương nương vì tu luyện lâm vào hôn mê, dẫn đến chuyện xuất hiện một ít thế lực thừa nước đục thả câu.

Nhất là Vạn Ma Điện, thế lực này tụ tập rất nhiều ác yêu cùng nhân tộc tà ma ngoại đạo, thế lực chỉnh thể còn mạnh hơn Đồ Sơn.

Thế nhưng dù thực lực của Mộ Niệm Niệm có thế nào thì điều hắn ta phải làm là dốc hết toàn lực tấn công, không nương tay một chút nào!

Đi ra từ Tử Vong Luyện Ngục nên hắn ta sẽ không khinh địch, bởi lẽ nơi đó đừng nói đến kinh địch, ngay cả một chút sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến mình vạn kiếp bất phục!

Khi Hoành Thiên Võ còn cách Mộ Niệm Niệm khoảng trăm trượng, mặt đất xung quanh bắt đầu sụp đổ.

Hoành Thiên Võ xông xuống khiến đất trời như hủy diệt, nếu để hắn ta chạm đất thì chắc phạm vi quanh đó chục vạn dặm sẽ hóa thành hư vô mất!

Vụt!

Thấy Hoành Thiên Võ đánh xuống, sắc mặt các cường giả Âm Gian lập tức thay đổi!

Trên bầu trời, Mộ Niệm Niệm cầm kiếm đứng thẳng tắp. Mà phía sau nàng, Hoành Thiên Võ từ từ rơi xuống, giữa trán hắn ta có một đường kiếm quang.

Khoảnh khắc ấy, mọi người đều sững sờ.

Một tiếng nứt vỡ khẽ vang lên.

Đây chính là đòn tấn công mạnh nhất của hắn ta.

Mà lúc này, Mộ Niệm Niệm xuất kiếm.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nàng hóa thành một đường kiếm quang rồi xông lên. Kiếm quang mỏng như sợi tóc, mắt thường gần như không nhìn thấy được!

Một lát sau.

Khi đối mặt với Ngũ Duy Thiên Đạo, hắn ta càng không thể khinh địch, bởi lẽ hắn ta không nhận ra được thực hư trên người nàng!

Hắn nhìn về phía Niệm Niệm. Ở phía không xa, vẻ mặt Niệm Niệm vẫn bình tĩnh, luồng uy lực lớn mạnh đó không hề ảnh hưởng đến nàng.

Niệm Niệm!

Ở phía không xa, Diệp Huyền khẽ siết chặt tay, Hoành Thiên Võ còn mạnh hơn Lục công chúa không biết bao nhiêu lần!

Miểu sát!

Lúc này, tất cả cường giả Âm Gian đều sững sờ!

Diệp Huyền và Vô Tâm ở phía dưới cũng hóa đá tại chỗ.

Cứ vậy là kết thúc sao?

Bọn họ có cảm giác chuẩn bị cả ba canh giờ nhưng bắt tay vào làm có vài giây!

Trên bầu trời, Âm Gian chi chủ nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm đang cầm kiếm, không biết đang nghĩ gì.

Cách đó trăm trượng, Nam Tạng chắp hai tay, niệm Phật hạo.

Lúc này A Âm cũng đang nhìn Mộ Niệm Niệm, nàng cứ nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm như vậy, trong lòng chấn kinh vô cùng.

Miểu sát một vị thần tướng!

Lúc này đương nhiên là Âm Gian sẽ không dám ngăn cản bọn họ!

Nghe vậy, Vô Tâm bèn vội vàng đi theo.

Diệp Huyền gật đầu, hắn cầm lấy kim tiên rồi vội vàng theo sau Mộ Niệm Niệm. Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn quay lại nhìn Vô Tâm: "Còn không đi? Muốn ở lại đây ăn cơm hả?"

Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: "Đi thôi!"

Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha: "Nếu đã không ra tay thì tỷ đệ chúng ta đi trước đây!"

Âm Gian chi chủ chỉ nhìn nàng mà không đáp lời.

Bản thân hắn ta cũng không ngờ mình lại bị miểu sát!

Phải biết rằng hắn ta đã dốc hết toàn lực rồi đấy!

Đúng lúc đó, một thanh kiếm bỗng nhiên cắm vào đỉnh đầu hắn ta.

Trấn Hồn Kiếm!

Chỉ trong chốc lát, Trấn Hồn Kiếm đã hấp thụ sạch sẽ tàn hồn của hắn ta.

Trên bầu trời, Mộ Niệm Niệm xòe lòng bàn tay ra, kim tiên của Hoành Thiên Võ rơi xuống tay nàng. Nàng quan sát nó một lát rồi búng ngón tay, kim tiên bèn bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền không lấy kim tiên mà nhìn Mộ Niệm Niệm, lúc này sắc mặt nàng có hơi tái nhợt, hơn nữa còn đang ho.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Mộ Niệm Niệm bèn mỉm cười: "Không sao!"

Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn về phía Âm Gian chi chủ: "Hiện giờ ta đang bị thương! Hơn nữa còn có hơi nghiêm trọng, ngươi có muốn ra tay không? Đây là một cơ hội tốt đó!"

Miểu sát!

Kiếm bay nãy đã lấy đi hết thảy mọi sức mạnh của hắn ta. Mà khi đối đầu với đường kiếm ấy, hắn ta còn chẳng có cơ hội để phòng thủ!

Đây là sự thắc mắc của tất cả mọi người, và cũng là thắc mắc của Hoành Thiên Võ.

Rốt cuộc nữ nhân này mạnh đến mức nào?

Mà hiện giờ Mộ Niệm Niệm vẫn chưa phá đạo!

Dù có là phá đạo giả thì cũng không thể giết một thần tướng một cách đễ dàng như vậy được!

Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm bỗng dừng lại. Nàng quay đầu nhìn Âm Gian chi chủ, mỉm cười: "Giúp ta truyền lời cho Đạo Đình, lần sau phái người tới thì phải phái nhiều vào, hoặc là phái ai mạnh hơn ấy!"

Nói đoạn, nàng bèn đưa Diệp Huyền và Vô Tâm biến mất.

Âm Gian chi chủ trầm mặc không nói.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh hắn ta: "Không ngờ Dương Gian lại có cường giả như vậy!"

Người nói chính là Thanh Minh Đạo Quân!

Lúc này, hắn ta đang cảm thấy may mắn vì ban nãy không ra tay, bằng không người chết chính là hắn ta!

Thực ra hắn ta rất kinh ngạc, một vị thần tướng sao có thể bị miểu sát như thế!

Miểu sát đấy!

Nếu là chiến thắng thì còn chấp nhận được, nhưng đây lại là miểu sát, tính chất hoàn toàn khác nhau, hơn nữa vị thần tướng này còn thân kinh bách chiến, cả ý thức chiến đấu và năng lực đều thuộc hàng đỉnh cao.

Thế nhưng hắn ta vẫn bị miểu sát!

Một đường kiếm thôi đấy!

Sau một hồi trầm mặc, Thanh Minh đột nhiên nói: "Ta tới Đạo Đình một chuyến!"

Âm Gian chi chủ đột nhiên nói: "Đạo Đình sẽ phái người tới sao?"

Thanh Minh nói: "Chắc chắn sẽ phái! Bởi vì thân phận của Lục công chúa không hề đơn giản! Nàng ta không chỉ là Lục công chúa của Đạo Đình..."

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Âm Gian chi chủ trầm mặc hồi lâu không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận