Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1582: Nấu cơm

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi lấy một bình suối sinh mệnh ra. Hắn ngồi xổm xuống rồi đưa cho tiểu nữ hài: “Cái này dùng để trị thương.”

Tiểu nữ hài liếc nhìn cái bình trong tay Diệp Huyền, hắn bèn mỉm cười: “Ngon lắm đó!”

Tiểu nữ hài nhận lấy cái bình, sau đó nhìn về phía con chó nhỏ. Thấy vậy, Diệp Huyền vội lấy một bình suối sinh mệnh khác đặt xuống trước mặt con chó.

Con chó sủa gâu một tiếng, sau đó khẽ cọ lên gấu quần của Diệp Huyền.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía tiểu nữ hài. Tiểu nữ hài thấy con chó nhỏ cũng có phần nên không do dự nữa mà mở bình ra rồi uống. Thế nhưng rất nhanh sau đó, hình như nàng nghĩ ra điều gì đó nên dừng lại.

Tiểu nữ hài đưa bình suối sinh mệnh còn một nửa cho Diệp Huyền, rất rõ ràng nàng muốn đưa cho hắn uống.

Thấy vậy, Diệp Huyền bèn sững sờ. Trong lòng hắn bỗng cảm thấy thật ấm áp.

Trên thế giới này có rất nhiều kẻ vô ơn.

Nói đoạn, hắn lấy một bình suối sinh mệnh khác ra.

Tiểu nữ hài không đáp lời.

Có lẽ thiện nhân chưa chắc đã có được thiện quả, thế nhưng ác nhân chắc chắn sẽ không thể có thiện quả.

Diệp Huyền hỏi: “Ngon không?”

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền bỗng nhớ tới hai chữ này.

Diệp Huyền nhìn viên ngọc thạch và quan sát nó một lúc. Đây là một viên ngọc thạch rất bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Thế nhưng cũng có những người giống như tiểu nữ hài, ngươi đối xử tốt với người đó thì người đó cũng sẽ đối xử tốt với ngươi.

Diệp Huyền đưa suối sinh mệnh trong tay cho tiểu nữ hài, tiểu nữ hài cũng không từ chối. Nàng nhận lấy nhưng không uống vội mà cất đi. Hình như tiểu nữ hài nhớ tới điều gì đó, nàng bỗng nhiên lấy một viên ngọc thạch to bằng ngón tay cái trong cái túi nhem nhuốc ra rồi đưa cho Diệp Huyền.

Lúc tới Đại Đạo thôn, nhờ có hành động lương thiện nho nhỏ kia mà bây giờ mạng hắn đã được cứu.

Nhân quả.

Tiểu nữ hài liếc nhìn suối sinh mệnh trong tay Diệp Huyền, sau đó nàng lại bắt đầu uống. Một lát sau, tiểu nữ hài đã uống hết.

Diệp Huyền cũng không từ chối mà nhận lấy viên ngọc thạch.

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, mỉm cười: “Ta còn mà!”

Hắn biết, tiểu nữ hài cho hắn viên ngọc thạch là coi như đã công nhận hắn. Nếu hắn từ chối thì với tính cách của tiểu nữ hài, có thể nàng sẽ nghĩ nhiều!

Viên ngọc thạch này trong suốt, trông đẹp vô cùng.

Có điều, có thể thấy được tiểu nữ hài rất thích viên ngọc thạch này, bởi lẽ lúc lấy ra nàng rất cẩn thận, như thể sợ nó bị vỡ vậy.

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, vẫn chưa lên tiếng.

Tiểu nữ hài liếc nhìn bụng mình, nàng chớp mắt, hình như đang rất tò mò sao lại lành nhanh như vậy!

Thấy tiểu nữ hài trước mắt như vậy, Diệp Huyền bỗng thấy hơi đau lòng.

Hắn biết, trong mắt tiểu nữ hài chưa từng thấy được thế giới bên ngoài này chỉ có thích và không thích.

Người duy nhất biết có lẽ là hồng y nữ tử và chú chó.

Quả nhiên, sau khi Diệp Huyền nhận lấy viên ngọc thạch, tiểu nữ hài liếc hắn một cái rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn như đang an ủi con chó nhỏ vậy. Diệp Huyền thật sự cạn lời.

Lần này hắn quyết định làm thêm vài món. Xung quanh Đại Đạo thôn có rất nhiều rau dại, Diệp Huyền chọn lấy một ít rồi bắt đầu chế biến.

Một lát sau, Diệp Huyền bắt đầu nấu cơm.

Đương nhiên hắn sẽ không đi tìm hồng y nữ tử, như thế thì có khác gì đâm đầu vào chỗ chết? Còn về con chó kia thì với tình hình hiện tại, nó thực sự chỉ là một con chó.

Sau khi uống xong suối sinh mệnh, vết thương trên bụng tiểu nữ hài đã dần lành lại.

Tiểu nữ hài này là Thiên Mạch giả, thế nhưng tại sao nàng lại ở đây?

Mà một mình nàng sống với con chó nhỏ này bao lâu rồi?

Không có đáp án.

Diệp Huyền mỉm cười: “Cái này trị thương!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, xoa đầu tiểu nữ hài, còn tiểu nữ hài thì đặt tay lên thanh kiếm gỉ theo bản năng, thế nhưng nàng không ra tay mà chỉ chầm chậm thả lỏng bàn tay.

Tiểu nữ hài cứ nhìn chằm chằm hắn và không nói gì.

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ngươi có biết nói chuyện không?”

Tiểu nữ hài ở bên cạnh thì cứ nhìn chằm chằm hắn, thỉnh thoảng thì lại ngó vào nồi.

Khoảng nửa canh giờ sau, hắn đã làm xong một bàn đầy thức ăn thơm vô cùng.

Diệp Huyền đưa một bát cơm cho tiểu nữ hài, sau đó cười nói: “Ăn!”

Tiểu nữ hài không ăn mà chỉ xé một cái đùi gà trong bát ra rồi đặt xuống trước mặt con chó. Con chó khẽ cọ vào tay tiểu nữ hài, sau đó bắt đầu ăn gà.

Tiểu nữ hài cũng bắt đầu ăn, có điều nàng dùng tay để ăn!

Diệp Huyền vội ngăn tiểu nữ hài lại, tiểu nữ hài cũng không tức giận. Nàng nhìn hắn, hắn lấy một đôi đũa ra sau đó gắp thịt gà bỏ vào trong miệng, cười bảo: “Ăn như thế này nè!”

Nói đoạn, hắn lấy đũa và đặt xuống trước mặt tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài do dự trong chốc lát rồi cầm lấy đôi đũa, thế nhưng động tác của nàng rất vụng về. Diệp Huyền đi tới trước mặt tiểu nữ hài, mỉm cười: “Để ta dạy ngươi!”

Nói rồi, hắn bắt đầu dạy tiểu nữ hài dùng đũa.

Ban đầu tiểu nữ hài học hơi chậm, song cũng hết cách thôi, chỉ đành học một cách nghiêm túc. Một lát sau, nàng đã có thể cầm đũa gắp thức ăn, chỉ là động tác vẫn hơi vụng về mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận