Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3805. Là loại đó ấy, ngươi hiểu không!



Chương 3805. Là loại đó ấy, ngươi hiểu không!




Sát Na Sinh Tử!
Chiêu này đương nhiên không bằng Nhất Kiếm Định Sinh Tử, thế nhưng hiện giờ hắn còn lâu mới đạt đến cảnh giới Nhất Kiếm Định Sinh Tử.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử là gì?
Xuất kiếm cái là chắc chắn người ta sẽ chết!
Nói một cách nghiêm túc hơn thì chiêu kiếm kĩ này lấy mạnh đánh yếu, chỉ mạnh đánh yếu thì mới đạt được hiệu quả này.
Lúc Thanh Nhi sáng tạo ra chiêu kiếm kĩ này thì nàng đã vô địch rồi!
Mà hiện giờ, hắn còn lâu mới đạt được cảnh giới và thực lực như Thanh Nhi. Đương nhiên, Thanh Nhi dạy hắn chiêu kiếm kĩ này, mục đích không phải để hắn dùng nó đi giết người mà thực chất chiêu kiếm kĩ này là một loại kiếm đạo tín niệm!
Hoàn toàn tương đồng với con đường hiện giờ của hắn!
Khí thế!
Ta xuất kiếm là quyết định sinh tử của ngươi!
Trong quãng thời gian tiếp theo, Diệp Huyền tiếp tục tu luyện kiếm thế và khí thế.
Hắn muốn đạt đến cực hạn của mình!
Dù là kiếm thế hay khí thế thì đều còn không gian phát triển rất lớn, nhất là huyết mạch chi lực của hắn. Sau khi thôi động huyết mạch chi lực, khí thế và kiếm thế của hắn như được thăng hoa.
Trong tiểu tháp, thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Huyền tu luyện cả ngày cả đêm.
Để kiếm thế và kiếm khí đạt đến đỉnh điểm, hắn đã thử hết cách này đến cách nọ!
Ngoài ra, hắn còn phát hiện ra một điểm rất thú vị, đó chính là khi xuất kiếm, tâm cảnh khi đó vô cùng quan trọng.
Vô địch!
Nếu như trong khoảnh khắc xuất kiếm mà hắn thấy mình vô địch thì uy lực của đường kiếm đó sẽ tăng lên vô cùng nhiều.
Ỷ lớn hiếp bé ư?
Thực ra cũng không phải.
Giống đánh nhau giữa thế tục vậy, nhiều khi ai tàn nhẫn hơn thì người ấy thắng. Nếu như chưa đánh mà mình đã sợ, cho rằng không đánh lại được đối phương thì phần lớn sẽ bị đánh rất thảm!
Nhưng nếu ngươi không sợ gì cả, dám đánh, có lẽ ngươi không đánh lại được, nhưng ít nhất ngươi cũng sẽ không bị đánh vô ích.
Khi ở Thanh thành, hắn đã hiểu được một đạo lí, trong những thế gia cá lớn nuốt cá bé, ngươi không được sợ, càng sợ thì sẽ càng bị đánh.
Rất nhiều người thích bắt nạt, ngươi càng sợ thì người ta càng được nước lấn tới. Ngược lại, ngươi mạnh mẽ hơn thì người ta sẽ phải sợ.
Như kiếm đạo hiện giờ của hắn vậy, khí thế của mình mạnh hơn thì khí thế của đối phương sẽ bị yếu đi.
Trong tiểu tháp, thời gian tu luyện trôi qua, chớp mắt cái đã được trăm năm. Đương nhiên, bên ngoài thì mới chỉ chục ngày mà thôi!
Hôm ấy, Diệp Huyền đột nhiên rời khỏi tiểu tháp.
Trong tinh không, Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, ánh mắt hắn hoang mang.
Lúc này hắn có cảm giác rất xúc động.
Hắn ở trong tiểu tháp lâu quá rồi!
Sở dĩ hắn đi ra là bởi hắn đã đạt đến một cực hạn của mình. Hắn đã tu luyện kiếm khí và khí thế đến đỉnh điểm. Phải nói là năm mươi năm trước, hắn đã đạt đến đỉnh điểm rồi! Mà năm mươi năm sau, hắn đang nghiên cứu làm thế nào để phá vỡ đỉnh điểm đó. Nhưng tiếc là hắn vẫn chưa thể đột phá!
Con đường này của hắn phải đi như thế nào, hắn lại hoang mang rồi!
Hắn không lựa chọn tiếp tục tu luyện, tu luyện nhạt nhẽo thế này mãi hắn thấy mình sắp khô queo rồi!
Diệp Huyền nhìn phía xa xa, ngay sau đó hắn biến mất.
Vụt!
Một đường kiếm quang lóe lên giữa tinh không mênh mông.
Trong tinh hà vũ trụ, Diệp Huyền băng qua khắp nơi, hắn không có một mục tiêu cụ thể nào cả, dẫu sao thì hắn cứ đi về phía trước là được!
Còn về trở về thì hắn cũng không lo lắng, có Thanh Huyền Kiếm cơ mà!
Hắn đi tới đâu thì đều dùng Thanh Huyền Kiếm hết.
Ba ngày sau, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Ở tinh không phía xa, hắn trông thấy một lốc xoáy màu đen, lốc xoáy đó băng qua tinh vực, trong đó đen thui và tỏa ra một luồng sức mạnh kinh khủng.
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi đi vào lốc xoáy đó!
Hắn biết, chắc lốc xoáy này là một Truyền Tống Trận. Sau đó có thể là một vũ trụ văn minh rực rỡ.
Rất nhanh sau đó, hắn đã tới trước lốc xoáy màu đen đó, lúc này, một lực hút lớn bao trùm lấy hắn.
Diệp Huyền nhíu mày, hắn phất tay áo, một luồng khí thế bùng lên!
Uỳnh!
Lốc xoáy đen ngòm kia rung chuyển, tất cả lực hút đều biến mất.
Diệp Huyền chầm chậm bước vào lốc xoáy đen kịt kia, bên trong là một thời không truyền tống thông đạo. Khi hắn bước vào, hắn bắt đầu lướt đi. Không lâu sau, trước mặt hắn xuất hiện bạch quang. Ngay sau đó, hắn xuất hiện trên một tầng mây.
Diệp Huyền quay đầu nhìn, thời không thông đạo kia đã biến mất.
Hắn lại nhìn xung quanh, đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tiểu tháp, hiện giờ thực lực của ta có thể ra vẻ không?”
Tiểu tháp: “…”
Không thể không nói, thực ra tiểu tháp thấy hơi hoảng. Hiện giờ tiểu chủ cứ hở cái là đòi ra vẻ, vấn đề là thực lực của tiểu chủ còn chẳng mạnh bằng tam kiếm nữa kìa!
Nó thấy hơi lo lắng!
Hết chương 3805.



Bạn cần đăng nhập để bình luận