Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1184: Ra đòn hiểm

Đoan Mộc Tín?

Diệp Huyền khẽ gật đầu, thực ra hắn chưa từng nghe tới người này. Phải nói là hắn không biết quá nhiều về các thiên tài trẻ tuổi ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Bởi lẽ đối thủ ngày xưa của hắn toàn là những tên quái vật!

Đúng lúc đó, Chương Thanh bỗng nói: “Tới rồi!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, ở phía không xa là một dãy núi. Nơi đó tối đen, nhìn chỉ thấy một màu đen như thể sắp nhấn chìm con người đến nơi!

Nếu là trước kia thì chắc chắn Diệp Huyền sẽ không hề sợ hãi. Nhưng hiện giờ tu vi và sức mạnh nhục thân của hắn đều bị phong ấn, tất nhiên hắn không dám lơ là.

Chương Thanh nói: “Yêu thú ở đây có cảnh giới không cao, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của chúng thì vô cùng phong phú, bởi vì để sống, chúng đã trải qua tất cả. Ngươi muốn đánh bại bọn chúng cũng hơi khó đấy.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Đến ngươi cũng không đánh nổi à?”

Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền tới ngọn núi. Hắn chưa đi được bao lâu thì bỗng nhiên có một con yêu thú xuất hiện trước mặt hắn. Trông con yêu thú này như một con sói, song trên người nó lại đầy vảy!

Có thể nói, còn chưa đánh hắn đã lâm vào tình trạng khó khăn rồi!

Nói đoạn, hắn bèn đi về phía dãy núi.

Thế nhưng hiện giờ, hắn không dùng được sức mạnh…

Chương Thanh gật đầu.

Xem ai để lộ thực lực trước!

Chương Thanh thấp giọng bảo: “Ta với chúng nó ngang tầm nhau, nhưng muốn lấy được một thứ trên người chúng nó thì rất khó!”

Con yêu thú kia liếc nhìn Diệp Huyền, nó không động đậy.

Diệp Huyền cũng gật đầu: “Thế thì ta vào đây!”

Diệp Huyền hỏi: “Bắt buộc phải lấy vật đó hay sao?”

Như Chương Thanh nói, đám yêu thú này không có cảnh giới quá cao. Nếu như ở bên ngoài thì hắn dùng một kiếm thôi đã có thể giết được chúng.

Cứ thế khoảng nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng con yêu thú kia không chịu được nữa, nó đột nhiên bổ nhào về phía Diệp Huyền!

Chương Thanh liếc nhìn Diệp Huyền, nàng không đi theo hắn.

Tốc độ của nó vô cùng nhanh!

Diệp Huyền cũng không động đậy.

Cả hai đều yên lặng!

Diệp Huyền bay về phía sau mười mấy trượng!

Cành cây trong tay Diệp Huyền nứt gãy, còn hắn thì như đã có dự liệu từ trước. Khi cành cây bị gãy, tay trái hắn lập tức đánh một chưởng về phía con yêu thú.

Mà nơi nhạy cảm đó chính là điểm yếu!

Mà con yêu thú lại chẳng tránh, nó cứ xông thẳng về phía Diệp Huyền. Có điều, khi cành cây của Diệp Huyền gần tới mắt nó thì bỗng nó nhắm mắt lại.

Con yêu thú nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Nó gào thét lên, sau đó xông về phía hắn. Diệp Huyền nhếch miệng, hắn không đỡ đòn mà thân cơ thể hơi nghiêng tránh qua một bên. Con yêu thú nhào hụt, trong lúc đó Diệp Huyền lại tấn công cúc hoa của nó.

Diệp Huyền nhặt một cành cây lên rồi nhẹ nhàng vượt lên phía trước, cành cây trong tay hắn đâm thẳng vào mắt phải của con yêu thú.

Uỳnh!

Con yêu thú tiếp tục kêu gào thảm thiết, tiếng kêu của nó bi thương vô cùng. Mà lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên chém về phía cổ của nó.

“Áu!”

Uỳnh!

Diệp Huyền ra tay rất nặng, nhanh, hắn đâm hẳn vào luôn.

“Áu!”

Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên. Ngay sau đó, con yêu thú kia quay phắt lại và vung tay về phía Diệp Huyền, còn Diệp Huyền thì lùi về phía sau vài chục trượng!

Ầm!

Diệp Huyền rất có kinh nghiệm trong việc chiến đấu trong rừng. Không cần biết là đánh người hay đánh yêu thú thì đều phải nhằm vào điểm yếu của đối phương! Nhất là với loại yêu thú như thế này, hắn không thể đối đầu trực tiếp, chỉ có thể tìm điểm yếu của nó mà thôi!

Diệp Huyền híp hai mắt. Hắn biết mình không thể đối đầu trực tiếp với con yêu thú này, lập tức nhón chân nhảy lên, cả người nghiêng về phía bên phải. Cái nghiêng này khiến hắn đụng độ trực tiếp với con yêu thú. Khi ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên vòng qua sau con yêu thú và đâm vào “cúc hoa” của nó!

Khi hắn vừa mới dừng lại thì có một luồng sức mạnh cực lớn ập đến!

Cành cây đứt lìa, Diệp Huyền lại lùi về phía sau!

Hắn chau chặt mày, không ngờ cổ của con yêu thú này lại cứng như vậy!

Đúng lúc ấy, con yêu thú bỗng nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt như muốn nứt ra, trong đó tràn ngập vẻ phẫn nộ. Giây tiếp theo, nó lại xông về phía Diệp Huyền. Trong lúc tức giận, con yêu thú không quan tâm đến bất cứ cái gì nữa.

Nhưng nó không ngờ là hành động này lại là điều mà Diệp Huyền mong muốn!

Hắn muốn con yêu thú này phẫn nộ, phẫn nộ sẽ khiến nó mất đi lí trí!

Hiện giờ, con yêu thú này đã mất đi lí trí.

Diệp Huyền tránh qua một bên, con yêu thú lại nhào hụt. Có điều lần này Diệp Huyền chưa kịp ra tay thì con yêu thú đã lại xông về phía hắn.

Hắn cũng không chống lại, biết rất rõ nhục thân hiện giờ của mình. Bây giờ hắn rất khác so với trước đó, giờ hắn mà chọn phản đòn trực tiếp thì chỉ có nước chết.

Cứ thế, Diệp Huyền trốn tránh. Không lâu sau, tốc độ của con yêu thú chậm lại, nó cũng không phản ứng nhanh được nữa, còn Diệp Huyền thì thỉnh thoảng lại tấn công “cúc hoa” của nó…

Mặc dù bị đâm nhiều lần nhưng vẫn không thể khiến con yêu thú mất mạng. Có điều, như vậy thôi cũng có thể kìm hãm tốc độ của nó. Dẫu sao thì bộ phận kia của nó cũng vô cùng yếu ớt. Hơn nữa giờ nó nhận ra, người trước mắt này không chỉ nhằm mỗi vào vị trí đấy của nó!

Hắn còn đang nhắm tới vị trí phía trước!

Mấy lần rồi, nếu nó không phản ứng nhanh thì nơi nào đó của nó đã bị chặt đứt!

Cứ thế, khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền tìm thời cơ, hắn lại đâm vào “cúc hoa” của con yêu thú…

“Áu!”

Con yêu thú ôm chặt lấy bộ phận nhạy cảm của mình. Nó quay mòng mòng tại chỗ. Đúng lúc Diệp Huyền chuẩn bị ra tay lần nữa thì bỗng con yêu thú quay người bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận