Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1412: Ai bước vào đây đều phải chết

Diệp Huyền nhìn về phía Thẩm Tinh Hà: "Thẩm lão muốn?"

Thẩm Tinh Hà gật đầu: "Ta định treo phù này ở trước Phù điện, cung cấp cho đệ tử Phù Văn tông ta tham khảo!"

Diệp Huyền: "..."

Thẩm Tinh Hà lại nói: "Phù Văn tông ta xuất hiện một thiên tài, không cần thiết giấu diếm!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vì sao?"

Thẩm Tinh Hà cười nói: "Nếu như thực lực của chúng ta không đủ mạnh mẽ, có được thiên tài như ngươi đương nhiên là phải cố gắng giấu giếm rồi, bởi vì chắc chắn thế lực đối địch sẽ không để cho ngươi trưởng thành! Nhưng Phù Văn tông ta không yếu như vậy, để người khác biết trong tông môn ta có một vị siêu cấp thiên tài sẽ chỉ khiến cho người ta càng kiêng kị chúng ta hơn! Hơn nữa, có thể phấn chấn sĩ khí, đặc biệt là các thế lực phụ thuộc vào chúng ta, khi biết trong tông môn chúng ta có siêu cấp yêu nghiệt, bọn họ sẽ càng kiên định đi theo chúng ta! Hơn nữa, ngươi ở Phù Văn tông ta cũng không phải là bí mật gì, bởi vậy, không cần thiết phải giấu diếm, không chỉ có không ẩn giấu mà còn phải ra sức tuyên truyền! Dù sao, Vạn Duy thư viện cũng sẽ không bỏ qua ngươi, không phải sao?"

Nghe vậy, Diệp Huyền cười nói: "Điều này cũng đúng!"

Thẩm Tinh Hà cười nói: "Ngươi bây giờ đã có thể vẽ tử sắc phù lục hoàn mỹ, như vậy có nghĩa là ngươi có thể thử vẽ chanh sắc phù lục!"

Hắc y lão giả nhìn thoáng qua những người đó, lúc này, thủ lĩnh hắc y nhân đột nhiên lên tiếng nói: "Các hạ, thứ trên người ngươi, chúng ta..."

Lúc này, một tiểu nữ hài từ trong cửa đi ra, nhìn thấy người này, hắc y lão giả quỳ một chân xuống đất: "Chủ nhân!"

...

Hắc y lão giả đi đến nơi xa, hắn ta tăng tốc độ lên, rất nhanh đã tới trước một cánh cửa đỏ như máu.

Tiếp theo, Diệp Huyền bắt đầu vẽ chanh sắc phù lục.

Thời khắc này, Diệp Linh mặc một bộ váy màu đen, trên người tản ra quang mang đỏ đen quỷ dị, mà ở sau lưng nàng không xa còn có hai lão giả đang đứng, hai lão giả hai chân cách mặt đất, thân hình hư vô mờ mịt trông như quỷ mị.

Chanh sắc phù lục!

Diệp Linh!

Về phần Giới Ngục tháp, hắn cũng không hề từ bỏ, bây giờ hắn vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền gật đầu, đương nhiên hắn sẽ không thỏa mãn với tử sắc phù lục, chanh sắc phù lục mới là mục tiêu của hắn, không đúng, phải nói, thất sắc phù lục mới là mục tiêu của hắn, nhưng mà phải làm từng bước từng bước một!

Đúng lúc này, hắc y lão giả đột nhiên biến mất, khi hắn ta xuất hiện lần nữa đã ở khoảng cách hơn mười trượng phía sau mấy hắc y nhân đó, mà trên thân thể của mấy hắc y nhân đó đột nhiên xuất hiện một chút hắc khí, rất nhanh, mấy người đó trực tiếp bị những hắc khí này thôn phệ từng chút từng chút một, trong chớp mắt, mấy người trực tiếp bị những hắc khí này thôn phệ sạch sẽ, mà những hắc khí này sau khi thôn phệ những người đó lại trở về trong cơ thể hắc y lão giả.

Hắc y lão giả vội vàng nói: "Chưa từng đả thương người, Phù Văn tông đấu giá, ta dùng mật tinh đấu giá được."

Trong một mảnh đất hoang xa xôi, một hắc y lão giả đột nhiên xuất hiện ở đó, hắn ta mới vừa xuất hiện, trước mặt không xa đã có mấy hắc y nhân hiện ra!

Diệp Linh khẽ gật đầu, nàng nhìn về phía Giới Ngục tháp trong tay, Giới Ngục tháp khẽ run lên, dường như đang biểu đạt cái gì.

Nữ hài tử trước mắt này không phải là ai khác mà chính là Diệp Linh.

Diệp Linh xòe tay ra, hắc y lão giả vội vàng cung kính đưa Giới Ngục tháp lên, Giới Ngục tháp bay tới trong tay Diệp Linh, nhìn Giới Ngục tháp trong tay, nàng trầm mặc một hồi, sau đó lên tiếng nói ra: "Không đả thương người?"

Diệp Linh trầm mặc.

Diệp Linh nhìn về phía hắc y lão giả, lên tiếng hỏi: "Hắn ở Phù Văn tông?"

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Linh nhìn Giới Ngục tháp nhưng không nói gì.

Vụt vụt!

Nó đương nhiên biết Diệp Linh!

Trên mặt đất, đầu của bạch bào lão giả lăn xuống, hai mắt hắn ta trợn lên, Trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Thần hồn câu diệt!

Hai đạo quang mang đỏ như máu chợt lóe lên ở yết hầu của bạch bào lão giả, trong nháy mắt đầu của hắn ta bay ra ngoài, ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Lúc này, hắc y lão giả đó đột nhiên nói: "Chủ nhân, Vạn Duy thư viện đã tuyên chiến với Phù Văn tông!"

Bạch bào lão giả: "..."

Giết!

Trong nháy mắt khi Diệp Linh vừa nói dứt câu, hai lão giả sau lưng nàng trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.

Hắc y lão giả cung kính nói: "Diệp Huyền đó đã gia nhập Phù Văn tông, nghe nói là nhận được truyền thừa của tổ sư Phù Văn tông Phù Tiểu Thiên, giờ phút này, hắn đã là tiểu sư tổ Phù Văn tông! Mà Trần Thiên đó hiển nhiên không muốn buông tha hắn, đã tuyên chiến với Phù Văn tông!"

Hứa Thiên vội vàng gật đầu, đang định nói chuyện thì đúng lúc này, Diệp Linh đột nhiên nói: "Giết!"

Diệp Linh đột nhiên nói: "Ngươi, Vạn Duy thư viện?"

Đúng lúc này, một bạch bào lão giả đột nhiên xuất hiện ở cách đó không xa, Diệp Linh nhìn về phía bạch bào lão giả, người kia cung kính thi lễ: "Tại hạ Vạn Duy thư viện Hứa Thiên bái kiến Nữ Đế..."

Hắc y lão giả quỳ xuống đất, đầu hơi cúi xuống, thật ra thì hắn ta cũng không biết tại sao chủ nhân nhà mình lại làm như vậy, nhưng mà hắn ta không dám hỏi!

Diệp Linh đi đến cửa, nàng đột nhiên dừng lại, lên tiếng nói ra: “Truyền lệnh xuống, nếu như người của Vạn Duy thư viện dám bước vào nơi đây một bước, giết!"

Nói xong, nàng dường như nghĩ đến gì đó, lại nói: "Ngoại trừ nữ nhân kia!"

Nói xong, nàng đi vào bên trong cánh cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận