Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1149: Không nương tay

Hai nữ nhân im lặng.

Diệp Huyền nhẹ giọng bảo: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết thần trong truyền thuyết kia rốt cuộc mạnh cỡ nào, chẳng qua, chúng ta chắc hẳn sẽ biết nhanh thôi.”

Thần!

Đối với thần vẫn chưa từng xuất hiện này, trong lòng Diệp Huyền không có một chút tự tin nào cả!

Khương Cửu gật nhẹ đầu: “Cho dù thế nào mọi người cũng sẽ cùng nhau đối mặt.”

Diệp Huyền cười bảo: “Chuyện của Bắc Cảnh giao lại cho hai người các ngươi đấy! Ta tới Huyền Hoàng giới một chuyến.”

Nói xong, hắn đứng dậy, hóa thành một đường kiếm quang rồi biến mất.

Huyền Hoàng giới.

Diệp Huyền cười bảo: “Mạo hiểm? Chúng ta có thể đối kháng lại bọn họ của bây giờ, nhưng nếu thần của bọn họ tới, chúng ta còn đối kháng kiểu gì?”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời kia: “Giết bạch phát nữ tử trước!”

Khóe môi Diệp Huyền hơi nhếch lên, nụ cười trông khá dữ tợn: “Vậy tại sao chúng ta phải đợi thần của bọn họ tới?”

Diệp Huyền nói tiếp: “Bây giờ là cơ hội tốt nhất để chúng ta ra tay. Trước khi kẻ được bọn họ gọi là thần kia tới, phải giải quyết bọn họ trước.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Thần của bọn họ vẫn chưa tới, đúng không?”

Hoàn toàn không có cách nào chống đỡ!

Diệp Huyền tới thẳng Huyền Hoàng điện, trong điện chỉ có một mình Huyền Hoàng chủ.

Giết bạch phát nữ tử!

Huyền Hoàng chủ gật đầu, đột nhiên nàng như nghĩ đến gì đó, con ngươi hơi co rút lại: “Ngươi…”

Nhìn thấy hắn, Huyền Hoàn chủ cười bảo: “Chuyện mà ngươi muốn hỏi, ta cũng không biết!”

Huyền Hoàng chủ im lặng.

Cho nên hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường!

Huyền Hoàng chủ hơi siết chặt tay phải lại: “Mạo hiểm!”

Lúc này, Huyền Hoàng chủ nhìn về phía Diệp Huyền: “Nắm chắc mấy phần?”

Nữ nhân này la một hiểm họa lớn, nếu đợi thần đến, khi ấy nữ nhân này và thần liên thủ lại, Bắc Cảnh còn chống đỡ kiểu gì?

Dù sao thì cùng lắm Giản Tự Tại cũng chỉ có thể đối kháng với một người mà thôi!

Huyền Hoàng chủ nhìn hắn: “Chuyện này thật sự rất mạo hiểm, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Huyền Hoàng chủ vẫn im lặng.

Huyền Hoàng chủ gật nhẹ đầu: “Ta ủng hộ ngươi!”

Huyền Hoàng chủ im lặng.

Huyền Hoàng chủ trầm giọng nói: “Bây giờ ra tay?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không nắm chắc!”

Sau vài lần hít thở, một tiếng kiếm minh đột nhiên lao vút lên trời, thẳng đến Thương Khung giới, cùng lúc đó, một giọng nói giống như tiếng sấm vang vọng từ Huyền Hoàng giới: “Diệp Huyền ta xin chiến!”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền lắc đầu: “Để ta đi trước.”

Diệp Huyền nói: “Dù sao chúng ta cũng đã nằm trong tình thế xấu rồi, cùng lắm chính là chết, sợ cái gì?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Đại tỷ, ngươi đừng nói với ta ngươi chỉ ủng hộ ta về mặt tinh thần, không thể chơi như vậy được đâu!”

Huyền Hoàng chủ hơi bất mãn: “Gọi ai là đại tỷ? Trông ta già lắm sao?”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền nói tiếp: “Thế nào?”

Diệp Huyền gật đầu: “Chắc chắn!”

Huyền Hoàng chủ đi qua đi lại trong điện nửa ngày, sau đó nhìn về phía hắn: “Chắc chắn?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nghĩ vô cùng kỹ rồi!”

Diệp Huyền khiêu chiến Thần Điện?

Một khắc này, toàn bộ Huyền Hoàng giới lập tức sôi trào!

Trước thiên môn, Thần Điện, Diệp Huyền lặng lẽ đứng đó, hắn cầm Thiên Tru kiếm trong tay, khóe miệng mang ý cười nhạt.

Lúc này, đột nhiên một nữ tử xuất hiện trước thiên môn.

Là bạch phát nữ tử toàn thân tản ra lôi điện!

Bạch phát nữ tử nhìn hắn: “Diệp Huyền, ai cho ngươi lá gan đó?”

Diệp Huyền cười đáp: “Không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, Thân Điện ngươi phái ai ra chiến? Không phải là ngươi đấy chứ?”

Bạch phát nữ tử lạnh giọng nói: “Lẽ nào ta không được sao?”

Diệp Huyền cười bảo: “Chậc chậc, không ngờ da mặt của Thần Điện lại dày như vậy đấy! Ngươi nhìn ta xem, ta mới hai mươi tuổi! Mà ngươi thì sao? Ít nhất cũng phải mấy vạn tuổi rồi đi? Ngươi đánh với ta, lương tâm ngươi không thấy đau sao?”

Mà sau khi nàng ta dừng lại, Diệp Huyền đã biến mất dạng!

Một tiếng kiếm minh chợt vang vọng, ngay sau đó, mảnh lôi quang kia bị đánh vỡ tan, cùng lúc đó, bạch phát nữ tử cũng bị đánh lùi gần trăm trượng!

Vút!

Diệp Huyền không dám giữ thực lực mà trực tiếp xuất kiếm!

Vẻ mặt của Diệp Huyền nặng nề hẳn đi, nữ nhân này muốn trực tiếp đánh chết hắn!

Nữ nhân này không nương tay!

Vừa dứt lời, đột nhiên nàng ta biến mất.

Vút!

Giữa sân, một đạo lôi điện rạch ngang bầu trời mà lao tới!

Cách đó không xa, sắc mặt của Diệp Huyền thay đổi, mẹ ơi, nữ nhân này không ra bài theo lẽ thường!

Không dám nghĩ nhiều, hai tay hắn cầm Thiên Tru kiếm đột nhiên chém mạnh một cái về phía trước.

Vút!

Một đường kiếm quang chém thẳng lên lôi quang kia.

Ầm ầm!

Trước thiên môn, một tiếng nổ tung chợt vang vọng, Diệp Huyền lập tức bị đánh bay đến nghìn trượng, mà hắn còn chưa dừng lại thì mảnh lôi quang đã trực tiếp nhấn chìm hắn!

Cách phía xa, bạch phát nữ tử liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng: “Đấu tay đôi? Diệp Huyền, có phải ngươi càng sống càng ngu không vậy? Tại sao Thần Điện ta phải cho người trẻ tuổi ra đánh tay đôi với ngươi? Bây giờ chúng ta là ngươi chết ta sống!”

Trong nháy mắt, Diệp Huyền đã lập tức bị đánh bay nghìn trượng, hắn vừa mới dừng lại, không gian mà hắn vừa mới đứng đã trực tiếp sụp đổ!

Ầm ầm!

Bạch phát nữ tử đột nhiên vung tay phải, một mảnh lôi quang bắn ra dữ dội.

Diệp Huyền đáp: “Kêu thế hệ trẻ tuổi của Thần Điện ngươi ra đây đánh!”

Bạch phát nữ tử nhìn hắn: “Sao thế, tới đây là muốn đấu võ mồm với ta sao?”

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Bạch phát nữ tử liếc mắt nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng bàn tay nàng ta có một vết sẹo kiếm rất sâu.

Nhìn vết sẹo kiếm này, nàng ta nhíu chặt mày lại!

Diệp Huyền đả thương nàng ta rồi!

Nàng ta biết rất rõ sự chênh lệch giữa Diệp Huyền và mình lớn bao nhiêu, nhưng lúc này đột nhiên nàng ta phát hiện ra sự chênh lệch này cũng không lớn đến vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận