Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 910: Ta Vô Sỉ, Ta Không Biết Xấu Hổ!

Tiểu Linh Nhi ôm kiếm về trong Giới Ngục tháp, Giới Ngục tháp trở lại trong cơ thể Diệp Huyền.

Đánh nhanh, ngừng cũng nhanh!

Diệp Huyền vẫn không hiểu nổi. . . .

Một lát sau, Diệp Huyền lắc đầu:

- Thế giới của các đại lão, không hiểu nổi.

Nói xong, hắn nhìn hải vực cách đó không xa.

Đạo tắc!

Hắn không biết nơi này là đạo tắc gì, nhưng hắn biết, hắn nhất định phải thu hoạch được đạo tắc này, đạo tắc càng lên cao, năng lực càng khủng bố hơn!

Một canh giờ trôi qua, thần thức của hắn rà quét hải đảo cùng vùng biển chung quanh, đều không có bất kỳ phát hiện gì.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đi vào một mặt biển, thần thức hắn quét qua, không chỉ như thế, hắn còn vận dụng Long Hồn, vào lúc này, thần thức của hắn đã bao trùm phạm vi mấy trăm dặm!

Một lúc lâu sau, Diệp Huyền đứng trên một hòn đảo, hắn nhìn vùng biển mờ mịt trước mặt, hắn cau mày suy nghĩ.

Diệp Huyền đã cảm thấy sốt ruột, một lát sau, thân hình hắn run lên, cũng lao về phương xa.

Tìm!

Sau khi tiến vào vòng xoáy, sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn cầm kiếm chém thẳng về phía trước, nhưng mà, một kiếm này chém xuống không có chút động tĩnh gì!

Nếu như đạt được, hắn khẳng định sẽ có chỗ tốt cực lớn!

Nhưng mà vẫn là không có cái gì!

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền tiến vào trong vùng biển mịt mờ, chung quanh rất là yên tĩnh, đáy biển không có yêu thú gì.

Một lát sau, Diệp Huyền biến mất khỏi nơi này.

Đạo tắc ẩn giấu tại nơi nào?

- Đế Khuyển huynh?

Bởi vì hắn không có chút đầu mối nào!

Không có đáp lại!

Diệp Huyền thu hồi thần thức, hắn cau mày, nhưng vào lúc này, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp cuốn hắn vào trong vòng xoáy.

Diệp Huyền cau mày, hắn vội vàng nói:

Xùy!

Hắn không nhìn thấy cái gì!

Sắc mặt Diệp Huyền càng khó coi!

Xảy ra chuyện gì?

Trong một canh giờ vừa rồi, hắn vận dụng tất cả thủ đoạn có thể sử dụng, nhưng mà, tất cả vẫn không có ích lợi gì!

Diệp Huyền giật mình, hắn vội vàng liên hệ Giới Ngục tháp, nhưng mà hắn kinh hãi phát hiện, hắn cũng mất đi liên hệ với Giới Ngục tháp.

Cho dù là ánh kiếm của hắn cũng không cách nào tồn tại ở nơi này!

Không có âm thanh, không có một chút ánh sáng!

Hắn đã bị vây ở chỗ này!

Đúng lúc này, hắn phát hiện mình ngừng lại, chung quanh là một màu đen kịt!

Đây là địa phương nào?

Một lát sau, hắn tiến lên phía trước, nhưng mà, chung quanh đều là một màu đen kịt, hắn đi thế nào cũng cảm giác mình đang đứng nguyên tại chỗ!

Qua một lúc lâu, Diệp Huyền ngừng lại.

Diệp Huyền cau mày, đưa tay chém một kiếm.

Biến mất tất cả!

Diệp Huyền cảm thấy nghiêm trọng, hắn mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt, vô số phi kiếm chém khắp bốn phía, nhưng mà, tất cả những phi kiếm vừa chém xong, chúng lại biến mất vô thanh vô tức!

Kiếm quang mới xuất hiện, nhưng kiếm quang lại biến mất ngay lập tức.

Trong không gian tối tăm, trừ hắn và bóng tối, không còn lại cái gì!

Cứ như vậy, lại trôi qua một canh giờ.

Lúc này, Diệp Huyền đã bắt đầu sốt ruột, bởi vì loại cảm giác này thật sự quá tệ!

Không biết trôi qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, hắn cầm kiếm chém về phía trước, nhưng mà, chung quanh vẫn tối tăm như cũ, hoàn toàn không có chút âm thanh nào vọng về!

Dần dần, gương mặt Diệp Huyền biến thành dữ tợn:

- Là ai! Ra đây đơn đấu đi!

Chung quanh vẫn không có tiếng đáp lại.

Không ai trả lời hắn!

Gương mặt Diệp Huyền biến thành dữ tợn, trực tiếp vận dụng Long Hồn và Long lực, sau đó rất nhanh, phi kiếm tung hoành, trong nháy mắt sau đó, tất cả phi kiếm đều biến mất trong bóng tối.

Nhìn thẳng nội tâm của mình, nhận rõ nội tâm, tuân theo nội tâm!

Cái gì mới thật sự là kiếm tâm thông minh?

Thế nhưng, thân là kiếm tu, nhất định phải nhìn thẳng nội tâm của mình, nhìn thẳng một mặt tà ác xấu nhất của bản thân.

Cho nên, thường nói, nhân tính không chịu nổi khảo nghiệm và suy tính thiệt hơn!

Rất nhiều thời điểm, khuyết điểm và mặt tà ác của một người đều giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhoi, chúng nó sẽ triệt để bạo lộ ra. . .

Nhân tính!

Thậm chí muốn cầu giải thoát!

Vào lúc sinh ra ý niệm này, nội tâm Diệp Huyền lập tức hoảng hốt. . .

Không ngờ hắn yếu đuối như vậy!

Tâm cảnh của hắn lại kém đến như thế!

Hắn vừa gặp được khó khăn, thế mà lại vội vàng từ bỏ!

Hắn lại tức giận vì thất bại, hơn nữa, tức giận là biểu hiện của người không có năng lực…

Hắn là kiếm tu, kiếm tâm thông minh, mới chịu khổ một chút, tâm cảnh vậy đã nóng vội như thế. . .

. . .

Qua một lúc sau, Diệp Huyền mới hiểu được, thì ra mình có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà, lúc không gặp khó khăn, những khuyết điểm này đều không thể hiện ra!

Hắn cảm giác mình sắp sụp đổ!

Hiện tại, mỗi một giây trôi qua không khác gì cây đao đâm vào nội tâm của hắn!

Dày vò!

Ngược lại, hắn cảm giác đã trôi qua mấy năm!

Bởi vì hắn đã không biết mình đã tiến vào không gian này bao lâu!

Lại qua rất lâu. . . Lúc này, hắn đã không còn khái niệm về thời gian!

Không trốn tránh!

Tốt là ta, xấu cũng là ta!

Tốt xấu đều là ta!

Nghĩ đến tận đây, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên rung động dữ dội…

- Như thế nào là Kiếm Thánh?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Từ phàm nhập tiên, từ tiên nhập thánh, mà muốn nhập thánh, trước phải nhận rõ chính mình. . . . Không sai, Diệp Huyền ta có rất rất nhiều khuyết điểm, đúng, Diệp Huyền ta vô sỉ, ta không biết xấu hổ, nhìn thấy mỹ nữ ta sẽ có ý nghĩ lệch ra. . . Đúng, ta chính là một người vô sỉ lại không biết xấu hổ. . .

Ông!

Một đạo kiếm ngân vang vọng trong bóng tối. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận