Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3676. Một mình! (2)



Chương 3676. Một mình! (2)




Lão giả gật đầu: “Chủ yếu là thanh kiếm trong tay hắn. Trước đó chúng ta đã phân tích rồi, Cốc Nhất trưởng lão bị giết chết là do ba nguyên nhân. Thứ nhất, hắn ta khinh địch, đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyền. Thứ hai, hắn ta không có lòng phòng bị, bị Diệp Huyền giết một cách bất ngờ. Nguyên nhân thứ ba là bởi thanh kiếm trong tay Diệp Huyền! Thanh kiếm đó có thể bỏ qua sự cầm tù của thời không. Thực chất điều quan trọng nhất nằm ở thanh kiếm đó! Thanh kiếm đó thực sự rất đặc biệt!”
Cố trưởng lão khẽ nói: “Khó mà tưởng tượng được thế giới ở bên dưới lại có một thanh kiếm kinh khủng đến mức này!”
Lão giả gật đầu: “Chúng ta cũng đang dốc toàn lực để điều tra lai lịch của thanh kiếm này!”
Cố trưởng lão nhìn lão giả: “Điều tra được gì chưa?”
Lão giả trầm giọng nói: “Thanh kiếm này do một nữ tử tạo ra, nghe nói nữ tử này là muội muội của Diệp Huyền!”
Cố trưởng lão nhíu mày: “Vậy thôi hả?”
Lão giả gật đầu: “Chuyện của Diệp Huyền, chúng ta điều tra nhiều lắm, nhưng về nữ tử váy trắng kia thì…”
Cố trưởng lão nói: “Không thể điều tra người này?”
Lão giả gật đầu: “Hoàn toàn không điều tra được, có điều, chúng ta có một tin tức, đó chính là nghe nói có được thanh kiếm trong tay Diệp Huyền thì có thể cảm nhận được nữ tử váy trắng thông qua nó!”
Cố trưởng lão nhíu mày: “Có thể như vậy sao?”
Lão giả gật đầu: “Đúng vậy! Chỉ cần cầm thanh kiếm là có thể cảm nhận nữ tử tạo ra thanh kiếm này.”
Cố trưởng lão khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Trên Linh Sơn, trong tiểu tháp.
Ngày nào Diệp Huyền cũng tu luyện Phi Kiếm Định Sinh Tử, để tốc độ kiếm của mình đạt đến cực hạn mà hắn đã vào cả vực thẳm thời không trong thời không thần bí để tu luyện!
Mà trong lúc hắn tu luyện, hắn phát hiện ra một thứ thần kì!
Trong vực thẳm thời không, mật độ thời không vô cùng dày, tốc độ của Thanh Huyền Kiếm khi ở trong vực thẳm thời không cũng khác đi. Ở trong này, tốc độ của Thanh Huyền Kiếm chậm hơn mấy lần!
Thực ra Diệp Huyền cũng thấy hơi khó hiểu, theo lí mà nói thì Thanh Huyền Kiếm có thể không bị ảnh hưởng bởi thời không thần bí, tại sao ở trong vực thẳm thời không này lại bị chậm đi?
Hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, cứ tu luyện cái đã!
Diệp Huyền cũng bảo Hư Vọng tu luyện theo, hắn đã truyền Phi Kiếm Định Hồn cho Hư Vọng mà không giấu diếm gì đối với nha đầu này.
Dù sao cũng đều là người nhà mình mà!
Phù sa không chảy ruộng người ngoài!
Trong khoảng thời gian tiếp theo, ngày nào Diệp Huyền cũng điên cuồng tu luyện. Trong vực thẳm thời không, tốc độ phi kiếm của hắn càng lúc càng nhanh, mà mục tiêu của hắn chính là tu luyện cho tốc độ kiếm ở trong vực thẳm thời không nhanh bằng khi ở bên ngoài!
Nếu như hắn có thể làm được điều này thì đồng nghĩa với việc sau khi rời khỏi vực thẳm thời không, tốc độ phí kiếm ở bên ngoài của hắn…
Nghĩ đến đây là Diệp Huyền lại thấy hưng phấn.
Cứ thế, từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt đã mười mấy năm trôi đi.
Sau mười mấy năm cực khổ tu luyện, tốc độ phi kiếm của Diệp Huyền đã nhanh bằng bên ngoài!
Sau khi rời khỏi vực thẳm thời không, hắn sử dụng tâm niệm, kiếm của hắn đột nhiên xuất hiện cách đó vạn trượng!
Thấy Thanh Huyền Kiếm cách đó vạn trượng, Diệp Huyền nhếch miệng, nụ cười của hắn dần rõ ràng hơn. Cuối cùng, hắn không nhịn được mà bật cười!
Hiện giờ tốc độ phi kiếm của hắn nhanh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần!
Giờ hắn mà đối đầu với cường giả Vô Tâm cảnh hoàn toàn chắc chắn có thể giết được đối phương, kể cả trong trường hợp đối phương có phòng bị!
Vô địch rồi!
Diệp Huyền cười ha ha.
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, ta dám thề bằng cái đầu của chủ nhân rằng ngươi không đẹp trai được quá ba giây đâu!”
Nụ cười của Diệp Huyền khựng lại: “Tiểu tháp, ngươi ra vẻ lắm cơ mà? Giờ sao ngươi không coi thường cha ta nữa đi?”
Tiểu tháp trầm giọng nói: “Ta rất tôn kính chủ nhân đó! Với cả ta đã được Thiên Mệnh tỷ tỷ cải tạo…”
Diệp Huyền lắc đầu.
Mẹ kiếp, sớm muộn gì tiểu tháp cũng bị cha hắn đánh cho tàn phế thôi!
Hắn còn không dám lôi Thanh Nhi ra để áp chế cha mà tiểu tháp lại suốt ngày làm vậy, đúng là càng đi càng xa trên con đường tự tìm đến cái chết mà!
Không đôi co với tiểu tháp nữa, Diệp Huyền ra khỏi tiểu tháp và đi xuống núi.
Lúc này, Huyền lão nhìn hắn: “Ngươi đã che giấu khí tức của mình!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Huyền lão nhìn hắn: “Nam tử trung niên đi đầu dưới kia là Vô Niệm cảnh đấy, ngươi có biết Vô Niệm cảnh không?”
Diệp Huyền cười ha ha: “Con kiến mà thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn nhanh chóng xuống núi, bước đi của sự vô địch!
Huyền lão: “…”
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã tới chân núi. Hắn nhìn Cố trưởng lão ở phía trước, ban đầu định ra tay luôn, song hắn phát hiện Cố trưởng lão đang nhìn chằm chằm vào hắn. Không chỉ có vậy, đối phương còn có một luồng sức mạnh kinh khủng phòng thủ trước mặt!
Không phải sức mạnh thời không!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn sầm xuống!
Mẹ kiếp!
Cái tên này đang phòng bị hắn!
Đúng lúc ấy, Cố trưởng lão đột nhiên nói: “Diệp Huyền, chúng ta muốn gặp người phía sau ngươi!”
Diệp Huyền buột miệng hỏi: “Ai?”
Cố trưởng lão nhìn hắn: “Phía sau ngươi có mấy người?”
Diệp Huyền nói: “Ba người! Đại ca ta, cha ta, muội muội ta!”
Cố trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Chúng ta muốn gặp muội muội của ngươi, nữ nhân đã tạo ra thanh kiếm này cho ngươi ấy!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Yêu cầu này của các ngươi… làm ta nhớ đến một người!”
Cố trưởng lão nhíu mày: “Ai?”
Hết chương 3676.



Bạn cần đăng nhập để bình luận