Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1140: Có khả năng là thần trong truyền thuyết

Thần Điện vốn có thể giải quyết Diệp Huyền từ lâu rồi, nhưng cứ cố tình bọn họ không làm như vậy, khăng khăng muốn đi tìm hiểu người sau lưng Diệp Huyền là ai, bây giờ hắn đã trưởng thành, không còn là người mà Thần Điện muốn giết là giết!

Hoặc là nói, bây giờ muốn giết Diệp Huyền nhất định phải đánh đổi cái giá cực kỳ lớn!

Chỉ riêng Giản Tự Tại này đã đủ khiến Thần Điện đau đầu rồi!

Bạch phát nữ tử dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nàng ta nhìn về phía Diệp Huyền ở bên dưới, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm!

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó bảo: “Nói chuyện chút không?”

Bạch phát nữ tử gằn giọng hỏi “Nói cái gì? Có gì mà phải nói? Không phải ngươi chết thì chính là ta chết, ngươi…”

Bên dưới, đột nhiên Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất: “Tiểu Thất, giết sạch người của Thần Điện bọn họ đi, đừng thả cho một kẻ nào chạy!”

Tiểu Thất rất phối hợp, lập tức trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang lao về phía đám cường giả Thần Điện cách đó không xa, mà phía sau nàng, mấy cường giả Bắc Cảnh kia cũng đồng loạt xông lên.

Nghe thấy lời của nàng, cường giả Bắc Cảnh đều dừng lại.

Bên dưới, Diệp Huyền im lặng, nữ nhân này rất muốn mình chết!

Trốn!

Bạch phát nữ tử thì vẫn đang nhìn Diệp Huyền, trong mắt nàng ta không hề che giấu sát khí!

Cũng may lúc này, bạch phát nữ tử đột nhiên nói: “Rút về Thần Điện!”

Trên tinh không, sau lưng bạch phát nữ tử là một mảnh lôi quang lập lòe…

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của mấy cường giả Thần Điện kia lập tức thay đổi!

Lúc này, đột nhiên bạch phát nữ tử nhìn về phía Giản Tự Tại, nàng ta nhìn chằm chằm vào đối phương: “Ngươi thích nhúng tay vào chuyện của người khác, đến khi ấy chôn chung với hắn luôn đi!”

Nghe được lời của nàng ta, mấy cường giả Thần Điện đó lập tức đồng loạt quay người bỏ chạy!

Bây giờ nhân số của bọn họ vốn đã ít, làm sao mà đánh lại được?

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Giản Tự Tại và bạch phát nữ tử ở bên trên.

Diệp Huyền vừa định nói chuyện thì nàng lại nhẹ giọng bảo: “Đi!”

Nhìn thấy mấy cường giả Thần Điện đó muốn chạy trốn, cường giả Bắc Cảnh lập tức sững sờ, bọn họ đang định đuổi theo nhưng Giản Tự Tại ở bên trên đột nhiên nói: “Dừng lại!”

Vừa dứt lời, nàng đã túm lấy bả vai hắn, hai người biến mất ngay tại chỗ.

Vừa dứt lời, nàng ta quay người biến mất ở phía xa.

Thấy nàng ta rời đi, Giản Tự Tại im lặng một lúc, cuối cùng nàng quay người, chỉ quay người một cái đã trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Giản Tự Tại liếc mắt nhìn hắn: “Nữ nhân đó không đơn giản!”

Giản Tự Tại chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Giản Tự Tại im lặng.



Diệp Huyền trầm giọng bảo: “Sức mạnh gì?”

Trong tinh không, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Giản Tự Tại nhẹ giọng đáp: “Không biết, nhưng chắc hẳn rất mạnh.”

Diệp Huyền đi đến trước mặt Giản Tự Tại, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc thần trong truyền thuyết là sự tồn tại thế nào?”

Giản Tự Tại lắc đầu: “Không biết, chẳng qua có khả năng là thần trong truyền thuyết.”

Một bên khác, Giản Tự Tại và Diệp Huyền chậm rãi bước trong tinh không.

Diệp Huyền cười bảo: “Tỷ, rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Đừng lo lắng, thật đấy, khả năng chịu đựng của ta vẫn rất mạnh!”

Giản Tự Tại nhìn về phía Thương Khung giới kia, nhẹ giọng bảo: “Mới vừa rồi, ta cảm giác được một luồng sức mạnh khổng lồ, luồng sức mạnh đó khiến ta có hơi bất an!”

Sức mạnh khổng lồ!

Diệp Huyền do dự một lúc, sau đó hỏi: “Tỷ, sao vậy?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu.”

Giản Tự Tại gật đầu: “Thần Điện càng không đơn giản! Điều quan trọng nhất là bây giờ bọn họ sẽ không cho ngươi cơ hội nữa! Nữ nhân này hoàn toàn mặc kệ người sau lưng ngươi, hiện tại nàng ta chỉ nhắm vào ngươi!”

Diệp Huyền hỏi: “Bạch phát nữ tử sao?”

Rất mạnh!

Sắc mặt của Diệp Huyền nặng nề hẳn đi, khiến Giản Tự Tại cũng phải nói rất mạnh vậy không phải mạnh bình thường rồi!

Đột nhiên hắn cười khổ: “Sao ta lại thảm như vậy chứ?”

Nói thật, một kiếp này của hắn không phải đang chiến đấu thì là đang trên con đường chiến đấu!

Thật sự chưa từng dừng lại một khắc nào cả!

Khi nào mới kết thúc đây!

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn chợt lấy Giới Ngục tháp ra, nhìn Giới Ngục tháp, hắn thấp giọng than một tiếng: “Huynh đệ, lắc ít cường giả Ngũ Duy qua đây giúp ta có được không?”

Giới Ngục tháp hơi rung lên, dường như đang biểu đạt gì đó.

Lúc này, Tiểu Linh Nhi nói: “Nó nói nó không cảm giác được!”

Nghe vậy, mí mắt của Diệp Huyền nhảy lên, hắn vội vàng hỏi Liên Thiển: “Liên Thiển cô nương, tháp này cảm ứng được Ngũ Duy? Nó muốn làm gì?”

Hắn có hơi hoang mang, vì tiểu tháp này cảm ứng được cường giả Ngũ Duy, đối phương qua đây rồi có khả năng không phải để giúp mà là tới để giết hắn…

Trực giác nói cho hắn biết bây giờ đừng tiếp xúc với Ngũ Duy, bằng không kết cục có khả năng sẽ thảm hơn!

Liên Thiển không nói gì cả.

Diệp Huyền đang định hỏi thì Viêm Già đột nhiên nói: “Đừng kêu nó cảm ứng Ngũ Duy!”

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao? Có phải sẽ xảy ra vấn đề không?”

Trong giọng nói của Viêm Già mang theo vẻ nặng nề: “Sẽ xảy ra vấn đề lớn! Ngũ Duy cũng có rất nhiều người đang nhòm ngó tháp này, hơn nữa, tháp này còn có một tác dụng siêu lớn ở Ngũ Duy… Tóm lại, người ở Ngũ Duy sẽ điên cuồng hơn người ở đây, bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giác nào, cho dù là nữ tử váy trắng cũng chưa chắc đã có thể bảo vệ được ngươi!”

Nghe thế, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên: “Viêm Già… ngươi đừng dọa ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận