Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3139: Chuyện năm ấy

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi Diệp Giới, hắn tới thẳng Hách Lạp tộc.

Trên đường đi, Đạo Nhất trầm giọng nói: "Nàng ta muốn mượn đao giết người, vừa khiến ngươi ghê tởm vừa khiến Hách Lạp tộc ghê tởm, lại càng muốn khiến toàn bộ các thế lực trong Vĩnh Sinh Giới này thù hận ngươi, sau đó là tiêu diệt ngươi."

Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết."

Đạo Nhất liếc mắt nhìn hắn: "Làm thế nào để phá cục?"

Diệp Huyền cười đáp: "Đến ngay cả hai người chúng ta còn có thể đoán ra được suy nghĩ này của nàng ta thì thôi, mấy thế lực ở Vĩnh Sinh Giới kia không có khả năng không nghĩ ra được."

Đạo Nhất nhìn hắn: "Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói rõ dự định của ngươi đi!"

Diệp Huyền giơ hai ngón tay lên: "Lừa!"

Lừa!

Diệp Huyền nhìn lão giả: "Có phải Hách Lạp Ngôn cô nương tìm ta không?"

Lão giả liếc mắt nhìn hắn, lại nói: "Đi theo ta!"

Không lâu sau, mọi người đã tới Hách Lạp Giới!

Diệp Huyền cười đáp: "Dẫn đường đi!"

Diệp Huyền chỉ cười nhẹ chứ không nói gì hết.

Chưa đến một lúc, lão giả đã dẫn đám người Diệp Huyền tới chân một ngọn núi, hắn ta nhìn Diệp Huyền: "Chỉ một mình ngươi có thể lên đó!"

Đạo Nhất sững sờ.

Nói rồi, hắn ta quay người đi.

Mục Thánh thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Lúc này, Mục Thánh ở bên cạnh không nhịn được mà nói: "Thế tử, mấy gia tộc lớn này cũng không dễ lừa đến vậy đâu!"

Lão giả hơi sững sờ sau đó hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

Đạo Nhất gật đầu.

Vừa mới tiến vào Hách Lạp Giới đã có một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền ngự kiếm bay lên, tiến thẳng đến đỉnh núi, trên đỉnh núi, hắn gặp được một nữ tử.

Diệp Huyền dẫn một đám gười đi theo.

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Đạo Nhất: "Đợi ta!"

Hách Lạp Ngôn quay đầu nhìn hắn, lúc này, Diệp Huyền cũng nhìn thấy dung nhan của đối phương!

Diệp Huyền đi đến bên cạnh nàng, Hách Lạp Ngôn nhẹ giọng nói: "Cảnh còn người mất!"

Hách Lạp Ngôn đột nhiên nói: "Ngươi không phải hắn!"

Vị hôn thê của Diệp Thần ngày xưa!

Nghe vậy, tay phải của Hách Lạp Ngôn hơi run lên.

Hách Lạp Ngôn!

Hắn chỉ mất trí nhớ mà thôi!

Hắn chính là Diệp Thần!

Làm sao nàng không hiểu được ý nghĩa trong câu nói này của hắn chứ?

Hách Lạp Ngôn đứng quay lưng lại với Diệp Huyền, không nói gì.

Rất dễ nhận thấy, nàng đã nhìn ra được Diệp Huyền vẫn chưa thức tỉnh!

Diệp Huyền cười đáp: "Ta chỉ tạm thời mất trí nhớ mà thôi!"

Tạm thời mất trí nhớ!

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng thật."

Ngũ quan của Hách Lạp Ngôn vô cùng tinh tế, không có một chút khuyết điểm nào cả, cộng thêm trên người nàng mặc một bộ váy trắng như tuyết, cả người thoạt nhìn rất giống một vị tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đây chính là cảm giác đầu tiên của hắn!

Đẹp!

Nói như vậy hình như cũng không sai!

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Muốn tìm ngươi giúp một việc!"

Hách Lạp Ngôn lắc đầu: "Hách Lạp tộc sẽ không giao mỏ vàng đó cho ngươi đâu, vấn đề này không chỉ liên quan đến lợi ích mà còn liên quan đến thể diện, hơn nữa, bây giờ gia tộc không đặc biệt thân thiện với ngươi cho lắm."

Diệp Huyền cười hỏi: "Vì Diệp tộc?"

Hách Lạp Ngôn lắc đầu: "Vì ngươi!"

Diệp Huyền im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Trách ta năm đó không phản kháng?"

Hách Lạp Ngôn gật đầu.

Diệp Huyền khẽ cười, nói: "Ta có thể nói chuyện với tộc trưởng của Hách Lạp tộc được không?"

Hách Lạp Ngôn gật nhẹ đầu: "Được, đi theo ta!"

Nói rồi, nàng quay người nhìn đi, cách đó không xa có một nam tử trung niên đứng đấy.

Người này chính là Hách Lạp Liêm – tộc trưởng Hách Lạp tộc.

Hách Lạp Liêm nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt bình tĩnh: "So với năm đấy thì ngươi của bây giờ yếu hơn rất nhiều!"

Diệp Huyền cười đáp: "Tiền bối, ta không nói nhiều lời thừa thãi nữa mà đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, lần này ta tới đây là muốn giúp Hách Lạp gia!"

Chẳng nhận lại được gì hết!"

Năm đó, Hách Lạp tộc ta đã không tiếc bất cứ giá nào để khai chiến với Diệp tộc vì ngươi, rồi chúng ta nhận lại được gì?

Hách Lạp Liêm cười bảo: "Ngươi nói tiếp đi!"

Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối không tin phải không?"

Hách Lạp Liêm nhìn hắn: "Ngươi chỉ muốn mỏ vàng ở Vĩnh Sinh sơn mạch kia!"

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Tiền bối, ngươi cho rằng ta tới Vĩnh Sinh Giới là để thần phục nữ nhân kia sao?"

Hách Lạp Liêm gật nhẹ đầu: "Ta cảm thấy không phải, nhưng ta càng chỏ ằng ngươi không có bất cứ phần thắng nào hơn! Chớ nói ngươi của bây giờ mà cho dù hiện giờ ngươi có lập tức thức tỉnh thì cũng không có năng lực đối đầu với nữ nhân kia!

Hiện nay Diệp tộc đã nằm trong tầm kiểm soát của nàng ta rồi, bao gồm cả Diệp Thiên và Diệp Thiền đã từng giúp đỡ ngươi. Hơn nữa, Hách Lạp tộc ta cũng không cần thiết phải đối địch với Diệp tộc, ngươi nói xem?"

Diệp Huyền cười đáp: "Nữ nhân kia kêu ta tới cướp mỏ vàng của Hách Lạp tộc các ngươi, hơn nữa, chỉ có thể cướp mỏ vàng của các ngươi. Tiền bối, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?

Nghĩa là nữ nhân kia vẫn đang thù hận chuyện năm đó!"

Hách Lạp Liêm cười bảo: "Nàng ta ghim thù chuyện năm đó không phải cũng rất bình thường thôi sao? Hơn nữa, tại sao nàng ta lại ghim thù chuyện năm ấy? Không phải bởi vì ngươi hay sao?

Diệp Huyền gật đầu: "Chuyến này ta tới Vĩnh Sinh Giới là có hai mục đích, một là diệt Diệp tộc, và hai là giúp Hách Lạp gia!"

Hách Lạp Liêm khẽ cười: "Giúp Hách Lạp gia ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận