Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 365: Đệ!

Lăng gia.

Một tên nam tử lặng lẽ ra khỏi phủ đệ Lăng gia, sau khi thấy không ai phát hiện, nam tử một đường chạy như điên. Thế nhưng, còn chưa ra khỏi hẻm nhỏ, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn thấy nam tử trung niên, vẻ mặt nam tử cứng đờ, thế nhưng rất nhanh khôi phục như bình thường, hắn cười hì hì một tiếng, nói:

- Lão phụ thân, làm cái gì thế?

Nam tử này, chính là Lăng Hàn.

Nam tử trung niên trầm giọng nói:

- Ngươi muốn đi Thanh Châu?

- Thanh Châu?

- Đối với chuyện giữa ngươi và Diệp Huyền, ta cũng biết một chút. Hắn có thể làm cho các ngươi cam tâm tình nguyện gọi hắn là đại ca, chắc chắn không phải người bình thường, ta cũng không ngăn cản ngươi kết giao với người như thế.

- Phụ thân, ngươi nói thẳng đi!

- Phụ thân, ta chỉ ra ngoài uống ít rượu, thật!

Lăng Hàn nhếch miệng, nói:

Nam tử trung niên cứ như vậy nhìn Lăng Hàn, không nói gì.

Lăng Hàn yên lặng.

Lăng Hàn mờ mịt, nói:

Nam tử trung niên thấp giọng thở dài, nói:

Cuối cùng, Lăng Hàn ngượng ngập cười cười, nói:

- Cái gì Thanh Châu? Ta đi Thanh Châu làm cái gì?

- Thế nhưng!

- Bây giờ Thanh Thương giới hỗn loạn không thể tả, Hộ Giới giả rời khỏi Thương Lan châu và Thanh Châu, việc này rõ ràng đã bỏ qua hai châu này, mà Diệp Huyền kia liên thủ một đám người bảo vệ Thanh Châu, ngươi nói, Hộ Giới minh có thể buông tha cho hắn sao?

Nam tử trung niên lắc đầu, nói:

Lăng Hàn cười khổ, nói:

- Tiểu tử, ngươi có biết, đây chính là Thương Giới lệnh truy nã, lệnh này vừa ra, đã biểu lộ rõ kẻ này là địch với Hộ Giới minh! Thậm chí có thể nói là địch với Thanh Thương giới! Lăng gia tại chúng ta không tính là yếu tại Trung Thổ Thần Châu, thế nhưng, nếu đối địch với Hộ Giới minh, chúng ta không biết tự lượng sức mình.

Nam tử trung niên lại nói:

Nam tử trung niên yên lặng.

Lăng Hàn im lặng rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn về phía nam tử trung niên, nói:

- Còn nữa, Diệp ca đã là Kiếm Hoàng, Kiếm Hoàng trẻ tuổi như thế, tương lai sẽ là người bình thường?

Nam tử trung niên nói:

- Lăng gia xoá tên ta, ta không còn là người nhà họ Lăng, ta đi Thanh Châu trợ giúp, hoàn toàn không quan hệ gì với Lăng gia, nhưng tâm ta vẫn tại Lăng gia. Ta và Diệp ca có thể vượt qua cửa này, đối Lăng gia mà nói, kết giao với một Kiếm Tiên tương lai, thậm chí có thể là Đại Kiếm Tiên, đây là chuyện cực tốt!

- Phụ thân, ta và hắn là huynh đệ đấy!

Lăng Hàn nhếch miệng cười một tiếng, nói:

- Nếu không vượt qua thì sao?

Nam tử trung niên lạnh lùng nói:

- Ngươi và ta là phụ tử đấy! Còn có Lăng gia, nếu ngươi liên lụy Lăng gia, tâm ngươi bình an?

Nam tử trung niên nhìn Lăng Hàn, nói:

- Ngươi muốn nói cái gì!

Lăng Hàn trầm giọng nói:

- Phụ thân, Diệp ca đắc tội Ám giới và Thương Mộc học viện, nhưng hắn vẫn sống sót như cũ, ngươi cảm thấy hắn là người bình thường sao? Hơn nữa, theo ta được biết, hắn đã đạt tới Kiếm Hoàng! Kiếm Hoàng không đến hai mươi tuổi, trung thổ Thần Châu chúng ta có không?

Nói đến đây, hắn đi đến trước mặt nam tử trung niên, lại nói:

- Phụ thân, ta là người nhà họ Lăng, lúc nào cũng không quên Lăng gia. Ta biện hộ cho nghĩa, ngươi nói lợi ích, không có việc gì, ta sẽ dùng góc độ lợi ích để nói. Diệp ca tuy bị Hộ Giới minh nhằm vào, nhưng nhìn từ góc độ khác, cũng đã chứng minh hắn bản thân bất phàm, bằng không thì, Hộ Giới minh sẽ trực tiếp giết hắn, mà không phải hạ lệnh truy nã!

Lăng Hàn lại nói:

- Cũng chỉ hi sinh một mình ta mà thôi! Sẽ không liên lụy gia tộc!

- Nói mê sảng cái gì đó!

Nam tử trung niên tức giận nói:

- Cái gì gọi là hi sinh một mình ngươi? Ngươi...

- Lão phu cảm thấy có khả năng!

Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trong sân, sau lưng lão giả còn có hai người, đều là nhân vật thực quyền của Lăng gia.

Lão giả cầm đầu chính là Đại trưởng lão Lăng gia, quyền lợi cực lớn!

Lão giả nhìn về phía Lăng Hàn, nói:

- Ngươi rời khỏi nơi này, ta sẽ xóa tên ngươi ra khỏi Lăng gia, ngươi ngày sau gặp khó khăn ở bên ngoài, Lăng gia ta sẽ không giúp ngươi, ngươi không hối hận?

...

- Lớn rồi…

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua cuối hẻm nhỏ, nói khẽ:

- Nhưng hắn cũng là người họ Lăng, giành lợi ích vì Lăng gia, cũng là chức trách của hắn. Còn nữa, tâm ý của hắn đã quyết, ngươi không ngăn cản được hắn!

Đại trưởng lão nói khẽ:

- Hắn là con trai của ta!

- Đại trưởng lão, hắn cũng không phải con của ngươi đúng không?

Đại trưởng lão lắc đầu, nói:

- Ngươi hẳn phải biết tính tình của hắn, nếu ngươi không cho hắn đi, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Còn nữa, hắn nói những lời trước kia chưa chắc không phải không có ý. Diệp Huyền đắc tội Ám giới cùng Thương Mộc học viện vẫn có thể sống sót, việc này không phải người bình thường có thể làm được, kẻ này đáng giá kết giao.

Nam tử trung niên lắc đầu, nói:

- Đây chính là Hộ Giới minh... Không giống nhau!

- Vì sao Hộ Giới minh không dám trực tiếp giết hắn?

Đại trưởng lão hỏi:

- Cũng bởi vì hắn không đơn giản, vì sao Lăng gia ta không thể đánh cược? Dùng tình nghĩa của tiểu tử Lăng Hàn này, nếu ngày sau Diệp Huyền thành tựu Đại Kiếm Tiên, thậm chí hơn thế nữa, đối với Lăng gia ta mà nói cũng là chuyện tốt, không phải sao?

Nam tử trung niên im lặng rất lâu, cuối cùng, hắn lắc đầu thở dài, nói:

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào lão giả, nói:

Lăng Hàn xoay người chạy, nam tử trung niên đã quýnh lên, muốn ngăn cản Lăng Hàn, nhưng lại bị lão giả ngăn cản.

- Đi thôi!

Lão giả gật đầu, nói:

- Không hối hận!

Lăng Hàn lắc đầu, nói:

Trước cửa thành, Lục Bán Trang lặng lẽ đứng đấy, bên cạnh nàng là Lăng Hàn, còn có đám người Cam Vô Vi, Lâm Vân Tiên...

Bảy người, Phỉ Quân dong binh đoàn tăng thêm Diệp Huyền có tất cả chín người, mà bây giờ, nơi này có bảy người, nói cách khác, còn thiếu một người!

Lục Bán Trang bên cạnh, Lăng Hàn đột nhiên nói:

- Đại tỷ, ngươi liên hệ Dạ Ly tiểu tử này không?

Lục Bán Trang lãm đạm nói:

- Chờ thêm một khắc đồng hồ, nếu không đến, chúng ta đi.

Lăng Hàn gật đầu, nói:

- Tốt!

Lục Bán Trang nhìn mọi người, nói:

- Chắc hẳn đại tỷ đều đã biết ngọn nguồn, lần này đi Thanh Châu, chúng ta phải đối mặt cũng không phải Đại Yêu bình thường, chúng ta phải đối mặt chính là vô số cường giả của Thanh Thương giới. Nếu người có khó khăn, có thể không đi, không ai sẽ trách ngươi, đã là huynh đệ, đều sẽ lý giải!

Cách đó không xa, Cam Vô Vi lắc đầu, nói:

- Lúc trước Diệp ca gặp khó, chúng ta đã rời đi, nói thật, khi làm việc này vô cùng không chân chính, bây giờ hắn gặp khó lần nữa, chúng ta dù thế nào cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến. Bằng không, còn tính là huynh đệ gì nữa? Dĩ nhiên, nếu người nào có khó khăn, có thể không đi, như đại tỷ nói, đều là huynh đệ, đều sẽ lý giải!

Lâm Vân Tiên đột nhiên nói:

- Người tới, nghĩ đến cũng không có vấn đề gì. Chỉ sợ Dạ Ly đã gặp phải chuyện gì rồi.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Lục Bán Trang, nói:

- Đại tỷ, cái tên Dạ Ly kia bình thường không thích nói chuyện, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt, nếu không gặp phải chuyện gì đó, hắn tuyệt đối sẽ đứng ra! Nghĩ đến hắn khẳng định đã gặp chuyện gì đó, đại tỷ liên lạc hỏi thăm rõ ràng đi!

Lục Bán Trang suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, nàng bóp nát một viên truyền âm phù, nhưng mà, cũng không có đáp lại!

Qua một lúc sau, thấy vẫn không có đáp lại, Lục Bán Trang nói:

- Đi, đi Thanh Châu.

Nói xong, mọi người rời đi, thẳng đến Thanh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận