Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 798: Sao Có Thể!

Diệp Huyền cùng Đế Khuyển biến mất không lâu, một cái bóng màu đỏ xuất hiện.

Cái bóng màu đỏ nhìn Đế Khuyển cùng Diệp Huyền đi xa, nói khẽ:

- Thần Võ thành. . . Sợ rằng các ngươi không đến được Thần Võ thành.

Thần Võ thành!

Đó là vùng đất cấm kỵ, một khi Diệp Huyền tiến vào Thần Võ thành, cho dù là Tinh chủ cũng không dám tùy tiện vươn tay tiến vào Thần Võ thành.

Bởi vậy, phàm là kẻ muốn bảo vật của Diệp Huyền, tất nhiên sẽ động thủ lúc Diệp Huyền tiến vào Thần Võ thành!

Bởi vì đây là cơ hội động thủ duy nhất của bọn họ.

Cái bóng nói khẽ:

Nhưng cứ từ bỏ như vậy, hắn thật sự không cam tâm!

Đây là dự hoặc mà tất cả cường giả không thể bỏ qua.

Hơn nữa, thực lực Diệp Huyền hiện tại đã có chút nghịch thiên, sau lưng còn có cường giả bí ẩn. . .

Tiến vào Năm Chiều giới!

Do dự có tiếp tục nhằm vào Diệp Huyền hay không!

Bởi vì đó là hi vọng cuối cùng của bọn họ!

- Thật sự là đau đầu!

Nghe đồn sau khi tiến vào Năm Chiều giới, nơi đó là một vùng thiên địa khác, có thể đột phá bình cảnh tự thân, càng có thể vĩnh sinh. . .

Bởi vì Diệp Huyền quá yêu nghiệt!

Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền chém giết lão giả Trật Tự Môn, kỳ thật hắn cũng có chút do dự.

Bởi vì món chí bảo kia của Diệp Huyền. . .

- Dù thế nào cũng phải đánh cược! Bằng không có khác gì cá ướp muối?

Một khi làm không cẩn thận, bảo vật không đến, ngược lại sẽ dẫn họa lên người!

Nói xong, cái bóng trực tiếp biến mất.

Phàm là những cường giả cấp bậc lão quái vật, không ai có thể cự tuyệt dụ hoặc như thế!

Một lát sau, cái bóng nói khẽ:

Vừa dứt lời, Đế Tinh hạm dừng lại.

Nói đến đây, dường như hắn nghĩ đến cái gì, ngay lập tức nhíu mày, nói:

- Đế huynh, tiến vào tháp!

Một ngày sau, trong tinh không mịt mờ, trên Đế Tinh hạm, Diệp Huyền nhìn tinh không xa xa, nói khẽ:

- Thần Võ thành không phải là nơi đơn giản, nếu chúng ta tiến vào Thần Võ thành, những người muốn giết chúng ta sẽ không tùy tiện động thủ. Cho nên, hiện tại chính là cơ hội duy nhất của bọn họ!

. . .

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Ngươi nói là, có khả năng có người đi theo chúng ta?

Đế Khuyển nhìn thoáng qua bốn phía,

- Còn nửa ngày nửa sẽ tiến vào Thần Võ tinh vực.

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Làm sao vậy?

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:

- Dừng lại!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Làm sao?

Đế Khuyển nhìn Diệp Huyền, hỏi:

- Không phải có khả năng, là trăm phần trăm có người đi theo!

Nói xong, hắn nhìn chung quanh, tinh không bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, không có bất kỳ người nào.

Thế nhưng hắn biết, trong bóng tối khẳng định có người.

Đế Khuyển gật đầu, sau đó tiến vào Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền thu hồi Đế Tinh hạm, hắn càng biến mất ngay lập tức.

Diệp Huyền cũng không trực tiếp đi Thần Võ thành, hắn không ngừng đi lung tung trong tinh không mờ mịt.

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền tiến vào một tinh cầu yên tĩnh.

Trên không, Diệp Huyền nhìn khắp bốn phía, viên tinh cầu này đã khô kiệt linh khí, là tinh cầu chết.

Diệp Huyền mỉm cười, trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ngay lập tức.

Âm thầm, Diệp Huyền sầm mặt lại.

Nữ tử đột nhiên tiến về phía gốc cây, nàng cứ như vậy dựa vào, không có ý rời đi.

Nữ tử mặc một bộ áo đen, dáng người rất tốt, tóc dài, mặc áo choàng, bởi vì nàng đưa lưng về phía Diệp Huyền, bởi vậy, Diệp Huyền không nhìn thấy mặt nàng.

Cũng không lâu lắm, một nữ tử xuất hiện phía trước cách Diệp Huyền không xa.

Diệp Huyền vẫn không có động.

Người áo đen biến mất không bao lâu, một lão giả đột nhiên xuất hiện, lão giả im lặng một lúc lâu mới rời đi.

- Tên giảo hoạt!

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Một lát sau, Diệp Huyền tiến vào dãy núi mờ mịt, hắn cũng không có lợi dụng Long Hồn tăng cường thần trí của mình, bởi vì dùng Long Hồn, hắn phát hiện đối phương, đối phương cũng có thể phát hiện hắn.

Nếu chỉ có một người, hắn sẽ không quan tâm, vạn nhất có rất nhiều người, hắn đang ép tất cả mọi người động thủ với hắn!

Qua một lúc sau, tốc độ Diệp Huyền tăng lên dữ dội, lúc này, hắn trực tiếp lợi dụng Không Gian đạo tắc tăng tốc độ lên cực hạn. Ngay sau đó, hắn lợi dụng Hỗn Độn chi khí ẩn giấu tung tích của mình.

Trong dãy núi, trên một gốc cây, Diệp Huyền yên lặng ngồi đó.

Cứ như vậy, kéo dài nửa canh giờ, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trên không trung trên đầu hắn.

Diệp Huyền tĩnh khí ngưng thần, không nhúc nhích.

Một lát sau, người áo đen kia đột nhiên biến mất.

Cái bóng nhìn địa phương Diệp Huyền biến mất, cười khẽ:

Còn có người khác.

- Còn có người!

Nói đến đây, hắn đột nhiên quay người nhìn chung quanh:

- Phát hiện sao?

Sau khi Diệp Huyền biến mất không lâu, một cái bóng màu đỏ xuất hiện tại nơi này, cái bóng nhìn thoáng qua nơi xa, nói khẽ:

Cứ như vậy, mãi đến khi đến ban đêm, nữ tử cũng không có ý rời đi.

Chân trời, một ánh trăng sáng, đại địa hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này, Diệp Huyền âm thầm đi ra.

Nữ tử cười khẽ, nói:

- Cuối cùng cũng chịu đi ra rồi sao?

Nói xong, nàng quay người nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng nhìn nữ tử, nữ tử mang theo một tấm sa che mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt nàng.

Diệp Huyền lãm đạm nói:

- Ngươi phát hiện ta!

Nữ tử cười không nói.

Diệp Huyền lắc đầu, nói:

- Không đúng, ngươi biết ta ở nơi này, nhưng ngươi không biết vị trí cụ thể của ta.

Nữ tử cười nói:

- Diệp công tử có biện pháp ẩn nấp rất mạnh, đáng tiếc, cảnh giới Diệp công tử hơi thấp một chút, bằng không, sợ rằng chúng ta không thể đuổi kịp cái bóng của Diệp công tử.

Diệp Huyền đi đến trước mặt nữ tử, nói:

- Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, các hạ tới là vì món chí bảo kia?

Nữ tử gật đầu:

- Phải! Cũng không phải!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta cũng có chút hứng thú.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nói:

- Không biết Diệp công tử có hứng thú gia nhập chúng ta hay không?

Diệp Huyền hỏi:

- Gia nhập các ngươi?

Nữ tử gật đầu, nói:

- Chỉ cần Diệp công tử đáp ứng, chúng ta sẽ bảo đảm Diệp công tử không lo.

Diệp Huyền cười nói:

- Các ngươi là thế lực nào?

Nữ tử lắc đầu:

- Thật có lỗi, tạm thời không thể nói.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Muốn ta gia nhập các ngươi, có lẽ không phải chuyện đơn giản như vậy?

Nữ tử mỉm cười, nói:

- Có một điều kiện nho nhỏ, chính là Diệp công tử giao ra một hồn một phách, dĩ nhiên, chúng ta có khả năng cam đoan, tuyệt đối sẽ không tổn thương Diệp công tử, không chỉ như thế, còn xuất lực bồi dưỡng Diệp công tử!

- Ha ha. . .

Diệp Huyền cười ha hả.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Đúng lúc này, sắc mặt nữ tử thay đổi, nàng đột nhiên đánh ra một chưởng về phía trước.

Ầm ầm!

Không gian trước mặt nàng vỡ nát, cùng lúc đó, nàng điên cuồng lui về phía sau, ngay thời điểm nàng lui lại, một thanh kiếm dán vào mũi nàng chém xuống.

Nếu nàng chậm hơn một chút, mũi nàng đã biến thành hai nửa!

Nữ tử không ngừng lùi lại, sau khi rút lui hơn trăm trượng, nàng mới dừng bước, gương mặt thay đổi liên tục, bởi vì hai đạo kiếm quang chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng nàng, giống như hai thanh kiếm ở chỗ đó chờ nàng tới!

Biến cố bất ngờ dọa nữ tử che mặt giật mình, nhưng phản ứng của nàng cực nhanh, thân thể xoay tròn, tay ngọc hợp lại.

Lòng bàn tay khép lại, hai đạo kiếm quang vỡ tan ngay lập tức, trong lòng bàn tay của nàng là hai thanh kiếm!

Cùng lúc đó, nữ tử xông về phía trước, không gian nơi nàng đi qua nổ tung thành nhiều mảnh!

Ầm ầm!

Nơi xa, một tiếng nổ vang lên, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài!

Bóng người này chính là Diệp Huyền!

Trên không, thân thể Diệp Huyền nổ tung thành từng khúc. . . . .

Nữ tử che mặt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền bay ra ngoài, nói:

- Ngươi, còn non. . .

Nói được này, sắc mặt nàng thay đổi, gào lên:

- Không!

Vừa dứt lời, yết hầu nàng đã nứt ra.

Lúc này, hoàn cảnh chung quanh khôi phục yên tĩnh, ngay cả không gian bị nàng làm vỡ nát cũng khôi phục như thường.

Ngay cả Diệp Huyền thân thể vỡ nát cũng đứng trước mặt nàng.

Nữ tử che mặt dùng ánh mắt không dám tin nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi. . . Ngươi làm sao có thể. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận