Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 410: Nguyện Chết Đứng, Không Sống Quỳ!

Diệp Huyền yên lặng không nói.

Từ khi hắn tiếp nhận Thương Lan học viện đến giờ, hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đối với Thương Lan học viện, hắn thật sự có cảm tình.

Lần này giải tán Thương Lan học viện, nhưng thật ra là biến tướng bảo hộ Thương Lan học viện, hoặc nói, cho tất cả mọi người Thương Lan học viện một cơ hội phát triển bản thân.

Lúc trước, Thương Lan học viện quá ỷ lại vào hắn!

Tiếp tục như thế, hắn không phải đang giúp Thương Lan học viện, mà là đang hại Thương Lan học viện. Trong học viện, mỗi người đều nhất định phải trải qua đủ loại trắc trở, mới có thể trưởng thành tốt hơn.

Hắn tin tưởng, lúc gặp lại, tất cả mọi người sẽ khác biệt hơn!

Một lát sau, Diệp Huyền quay người đi lên trên núi, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên dừng bước:

- Cút!

Một thanh âm vang lên từ sau lưng Diệp Huyền, rất nhanh, một lão giả đi tới sau lưng Diệp Huyền.

- Hộ Giới Minh đích thân ra tay, nghĩ đến bọn hắn đã có chút không đợi được, muốn đoạt bản nguyên tâm. Các ngươi, sớm chuẩn bị đi!

- Xem, rất nhiều thời điểm, nói chuyện cẩn thận, bọn hắn đều không nghe, sau khi động thủ, tất cả mọi người lại ngoan ngoãn nghe lời. Xem ra, Diệp Huyền ta trời sinh đã thích hợp làm ác nhân a!

Diệp Huyền ngồi trên một tảng đá:

Mọi người hoảng hốt, vội vàng xoay người chạy.

Diệp Huyền giang tay ra:

Mọi người chung quanh sửng sốt.

Tư Đồ Minh đi đến trước mặt Diệp Huyền:

Diệp Huyền cười khẽ:

Diệp Huyền nhấc tay vung lên, một mảnh kiếm quang trảm ra, mười mấy người bên phải bị kiếm khí chém giết tại chỗ.

Người tới, chính là Tư Đồ Minh Tư Đồ gia!

Tư Đồ Minh yên lặng.

- Ngươi vốn là ác nhân!

Lục tôn chủ!

- Không phải ngươi nói, ngươi có thể ngăn cản bọn hắn?

- Ngươi cũng đã nói, nếu có cường giả chân Ngự Pháp cảnh ra tay với ta, các ngươi sẽ ra tay! Nhưng trước đó, lúc vị Lục tôn chủ kia ra tay, các ngươi một người cũng không ra tay.

- Hộ Giới Minh sẽ không bỏ qua ngươi, còn có một số người cũng sẽ không bỏ qua ngươi...

- Mặc dù chúng ta đã không thể ngăn cản Hộ Giới Minh, có điều, bọn hắn vẫn là địch nhân chung của chúng ta, không phải sao?

- Yên tâm, hiện tại Tư Đồ gia ta không có tâm tư dây dưa với ngươi. Người ta nói tới, chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết được. Cuối cùng, tặng ngươi một câu, cẩn thận Hộ Giới Minh. Bọn hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép Thanh Thương giới xuất hiện Thương Giới kiếm chủ thứ hai!

Giờ phút này, bọn hắn vẫn chưa muốn liều chết, hoặc là nói, vẫn chưa dám!

Ngũ lâu chủ cười khổ:

Đây chính là cường giả cao cấp nhất Thanh Thương giới a! Hơn nữa, sau lưng còn có Hộ Giới Minh!

- Chỉ là tạm thời!

Diệp Huyền cười nói:

- Lão phu vừa trở về, ngươi cũng đã giải tán Thương Lan học viện...

Diệp Huyền cười nói:

Nói xong, hắn quay người trực tiếp biến mất tại chỗ.

Không lâu sau khi Tư Đồ Minh đi, lại một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Ngũ lâu chủ!

Tư Đồ Minh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Tư Đồ Minh lạnh lùng nói:

- Ngoại trừ Hộ Giới Minh, muốn ta chết nhất, chính là Tư Đồ gia ngươi. Làm sao, Tư Đồ gia ngươi cũng ra tay với ta?

Diệp Huyền cười nói:

Ngũ lâu chủ khẽ gật đầu:

- Trước đó ngươi để ta đi bán đấu giá mấy đồ vật, thu được tổng cộng ba mươi bảy ức cực phẩm linh thạch.

Nói xong, hắn bấm tay một cái, một nạp giới rơi vào trước mặt Diệp Huyền.

Ba mươi bảy ức cực phẩm linh thạch!

Diệp Huyền thu hồi nạp giới, khoản tài phú này, đủ để hắn làm rất nhiều chuyện!

Ngũ lâu chủ do dự một chút, sau đó nói:

- Sau này ngươi dự định thế nào?

Diệp Huyền cười nói:

- Muốn đi làm một vài chuyện!

Lăng Hàn lắc đầu:

- Không có cách, nếu ta quỳ xuống nhận sai, cam nguyện làm nô tỳ, có lẽ cũng không có chuyện gì. Đáng tiếc, ta làm người a, tình nguyện chết đứng, cũng tuyệt đối không muốn sống quỳ.

Diệp Huyền cười nói:

- Hộ Giới Minh này, không đơn giản a!

Nghe vậy, Lăng Hàn thấp giọng thở dài:

- Xem như thế đi!

- Nếu cần, tùy thời liên hệ ta, bảo trọng!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau khi Ngũ lâu chủ đi, Diệp Huyền lại gặp một đám người, cũng là đám người duy nhất còn ở trên núi.

Đám người Lục Bán Trang và Lăng Hàn!

Đám người Lục Bán Trang đi tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Vừa đoàn tụ đã phải tách rời lần nữa...

Lăng Hàn trầm giọng nói:

- Diệp ca, ngươi thật sự cương với Hộ Giới Minh?

Diệp Huyền nhún vai:

Ngũ lâu chủ khẽ vỗ vai Diệp Huyền:

- Yên tâm, ta sẽ cẩn thận hơn.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Hộ Giới Minh!

- Cẩn thận Hộ Giới Minh, bọn hắn đã sắp xé toang vỏ ngụy trang của bản thân, hiện tại, sự tình gì bọn hắn cũng có thể làm được.

Ngũ lâu chủ trầm giọng nói:

- Hộ Giới Minh này, kỳ thật danh tiếng vẫn luôn không tốt đẹp gì, có điều, tất cả mọi người chỉ giận mà không dám nói gì, bởi vì bọn hắn thật sự rất mạnh mẽ. Ngoại trừ năm đó Thương Kiếm tông đè lên bọn hắn một bậc, hiện tại, ngàn năm trôi qua, toàn bộ Thanh Thương giới, gần như không có thế lực nào có thể chống lại bọn hắn, mà Thanh Thương giới, có thể nói là nằm trong sự kiểm soát của bọn hắn.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp ca, phiền phức của ngươi rất lớn a!

Diệp Huyền cười cười:

- Yên tâm, bọn hắn còn không dám công khai ra tay với ta. Còn các ngươi, trước tiên hãy trở về Trung Thổ Thần Châu, bởi vì không lâu sau, ta sẽ đi Trung Thổ Thần Châu, đến lúc đó, huynh đệ ta tái tụ. Về phần hiện tại, các ngươi lưu lại cũng không giúp được gì, trở về tu luyện thật tốt mới là đúng đắn, mấy người chúng ta, còn nhiều thời gian!

Nói xong, hắn bấm tay một cái, trước mặt mấy người Lăng Hàn đều xuất hiện một nạp giới.

Trong mỗi một nạp giới, đều có một ức cực phẩm linh thạch!

Đám người Lăng Hàn liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng, Lăng Hàn lắc đầu:

- Diệp ca, chúng ta cũng không cần số cực phẩm linh thạch này! Tự ngươi giữ lại, ta...

- Cầm lấy đi!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta có nhiều. Mà mấy người các ngươi, đều mau chóng đạt đến Vạn Pháp cảnh, Ngự Pháp cảnh cho ta... Bằng không, về sau đánh nhau, ta sẽ không gọi các ngươi.

Lăng Hàn còn muốn nói gì, Lục Bán Trang đã thu hồi cực phẩm linh thạch, sau đó nàng đi đến trước mặt Diệp Huyền:

- Sống sót thật tốt, ta không muốn nhặt xác cho ngươi!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền: "..."

Rất nhanh, đám người Lăng Hàn đi.

Lần này, toàn bộ Thương Lan sơn chỉ còn lại một mình hắn.

Lần này, hắn đúng là chân chính một thân một mình, không ràng buộc!

Bởi vì hắn không cần lo cho tất cả mọi người, người duy nhất phải lo, chính là bản thân.

Nhẹ nhõm!

Sau khi buông xuống thân phận viện trưởng và đại ca, hắn đột nhiên phát hiện cả người nhẹ nhàng không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận