Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1113: Chuyện máu chó như trong tiểu thuyết

Liên Thiển lạnh giọng nói: “Đi xem là biết!”

Diệp Huyền không hỏi thêm gì nữa, hắn lên thẳng lối vào tầng thứ sáu.

“Vào đi!” Giọng nói ở tầng sáu đột nhiên vang lên.

Diệp Huyền đi vào trong, không gian tầng sáu không to, nhưng trên vách tường xung quanh lại có một vài phù ấn màu đen thần bí, mấy phù ấn này nối từ đầu đến đuôi, chi chít nhau, hơn nữa còn tản ra một luồng sức mạnh thần bí quỷ dị.

Diệp Huyền nhìn vào trong góc cách đó không xa, ngay khi hắn trông thấy Ma Chủ, hắn lập tức sững sờ.

Lúc này, trên đầu Ma Chủ toàn là tóc trắng, không chỉ như thế, toàn bộ gương mặt hắn ta phủ còn đầy nép nhăn, trông vô cùng già nua! Chưa hết, bây giờ khí tức của Ma Chủ còn cực kỳ suy yếu, yếu đến mức gần như không còn!

Điều này hoàn toàn khác hẳn với bức họa mà hắn đã từng nhìn thấy ở Ma Môn trước đó!

Mà trước mặt Ma Chủ đặt một chiếc quan tài băng!

Diệp Huyền hỏi: “Là vì tháp này sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nhớ!”

Diệp Huyền đi tới trước mặt Ma Chủ, nhìn thấy Ma Chủ già nua trước mặt, trong lúc nhất thời tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.

Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta, Ma Chủ lại nhìn quan tài băng trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nhưng còn nhớ chuyện xưa về ta và một nữ tử mà ta đã từng nói với người ngày trước không?”

Diệp Huyền trầm giọng đáp: “Tiền bối... thế này...”

Ma Chủ cười bảo: “Năm ấy, ta là một thư sinh, đối với ta mà nói, nguyện vọng lớn nhất chính là đề danh bảng vàng! Đáng tiếc, tuổi trẻ nhà nghèo, ngay cả cơm còn không có mà ăn thì nói gì đến đọc sách nữa?”

Trong quan tài là một nữ tử nằm đó.

Ma Chủ cười bảo: “Nàng ấy chính là nữ tử đó!”

Ma Chủ nhẹ giọng nói: “Qua đây nói chuyện đi!”

Ma Chủ đột nhiên cười bảo: “Ha ha... có phải khác với ngươi tưởng tượng không?”

Ma Chủ lắc đầu: “Không tính là đúng!”

Nói đến đây, Ma Chủ dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nước mắt chảy ra từ trong hốc mắt của hắn ta: “Ngày đó, ta lên kinh dự thi, ta nói với nàng ấy đợi ta, đợi ta đỗ trạng nguyên thì ta chắc chắn sẽ lấy nàng, nàng ấy nở nụ cười mà chẳng nói gì cả.”

Ma Chủ mỉm cười: “Xin lỗi, có rất nhiều lúc cũng không phải ta không ra ngoài giúp đỡ mà là đã lực bất tòng tâm rồi!”

Ma Chủ vuốt ve nhẹ quan tài băng trước mặt, nhẹ giọng nói: “Sau ba tháng, ta đỗ bảng nhãn, đợi khi ta trở về thì nàng ấy đã chết rồi!”

Diệp Huyền nhìn nữ tử trong quan tài băng trước mặt, nữ tử lớn lên không thể nói là rất xinh đẹp nhưng cũng không kém, chỉ có thể nói là dung mạo tầm trung!

Nói đến đây, hắn ta nhìn quan tài trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nàng ấy và ta có thể nói là thanh mai trúc mã... Khi ấy, ta vì nguyên nhân gia cảnh nên phụ mẫu nàng không đồng ý cho nàng qua lại với ta. Chẳng qua chuyện này cũng không thể ngăn cản được chúng ta! Vì có thể cho ta đọc sách, một ngày nàng ấy làm mấy phần công việc thay người, đúng năm năm, nàng ấy chưa bao giờ từng tiêu một văn tiền đồng nào cho mình...”

Đột nhiên Ma Chủ nhìn về phía hắn: “Ngươi có biết trên đời này chuyện khiến nam nhân đau khổ nhất là gì không? Là khi không có năng lực lại gặp được đúng người, mà điều càng đau đớn hơn thế là ngay khi ngươi có năng lực rồi, người lúc đầu đó đã không còn nữa!”

Nói đến đây, hắn ta nhìn quan tài băng trước mặt, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Là ta hại nàng! Ta có đức hạnh, có năng lực gì để nàng phải vì ta như vậy! Ta có bản lĩnh gì đâu!”

Mà nếu là lúc có năng lực rồi, người lúc đầu đó lại không còn nữa...

Diệp Huyền sững sờ: “Tại sao?”

Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối, theo lý mà nói, với thực lực của người chắc hẳn sẽ không xuất hiện loại tình trạng hiện giờ mới đúng!”

“Chết?”

Diệp Huyền im lặng.

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Nếu gặp được ngươi sớm hơn một chút thì có lẽ sẽ không như vậy!”

Ma Chủ nhẹ giọng đáp: “Năm đó, ta dùng một vài phương pháp mời người tập trung một hồn một phách của nàng ấy về, có một hồn một phách này rồi, nàng ấy có khả năng được phục sinh! Mà sau khi ta bị giam trong tháp này, bản thân có thể miễn cưỡng ngăn được sức mạnh của tháp, nhưng nàng ấy lại không được, cho nên mấy năm nay, ta vẫn luôn dùng sức mạnh của bản thân để bảo vệ nàng ấy, mà kết quả chính là ta dùng sức mạnh quá độ, thọ nguyên tiêu hao quá nhanh!”

Ma Chủ cười ha ha, cười đến mức có hơi điên cuồng: “Chuyện này máu chó như trong tiểu thuyết hiệp nghĩa viết ấy, sau khi ta đi, cha mẹ nàng ấy ép nàng ấy gả cho người khác, nàng ấy không nghe, cha mẹ nàng ấy cưỡng ép nàng ấy, cuối cùng, nàng ấy chọn tự vẫn!”

Lúc này, Ma Chủ nhẹ giọng nói: “Nàng ấy đã không còn, cho dù ta có là quan nhất phẩm cũng có ý nghĩa gì? Một khắc này, tín niệm cả đời ta sụp đổ ầm ầm! Cuối cùng, ta chọn bỏ văn theo võ! Cũng may, vận may của ta khá tốt, có được một vài cơ duyên, mà cuộc sống sau đó ta dẫn nàng ấy đi lưu lạc khắp nơi. Sau này, ta nghe nói tiến vào Ngũ Duy vũ trụ có thể thay đổi sinh tử, vì thế, ta mới đi khắp nơi tìm kiếm cách tiến vào Ngũ Duy vũ trụ, cuối cùng để ta tìm được tháp này! Đáng tiếc... ta đã đánh giá thấp thực lực của tháp này.”

Nghe đến đây, cuối cùng Diệp Huyền cũng hiểu tại sao Ma Chủ lại bị giam!

Hóa ra là bản thân hắn ta tới tìm Giới Ngục tháp này!

Diệp Huyền im lặng, tâm trạng phức tạp.

Một nam nhân, nếu đang khi không có năng lực lại gặp được đúng người, vậy phải là một sự bất đắc dĩ cỡ nào?

Lời của Ma Chủ, tuy hắn không có trải nghiệm cảm động lây nhưng cũng có thể hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận