Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3640. Không cho thì cướp! (2)



Chương 3640. Không cho thì cướp! (2)




Trong vực thẳm thời không, Cổ Sầu không ngừng rơi xuống, nhưng hắn ta chỉ rơi xuống chứ sức mạnh thời không bên trong lại không thể đả thương được hắn ta!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Huyền trở nên nặng nề hơn hẳn.
Ngay đúng lúc này, tay phải của Cổ Sầu chậm rãi mở ra, tiếp sau đó, vực thẳm thời không kia trực tiếp sục sôi!
Diệp Huyền hơi híp mắt lại nhìn, vậy mà Cổ Sầu này lại định cưỡng chế phá vỡ vực thẳm thời không!
Dần dần, vực thẳm thời không thần bí kia như nước sôi sùng sục, dao động mãnh liệt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể phá được!
Mà lúc này, Cổ Sầu xòe lòng bàn tay ra, những sợi tơ trong tay hắn đột nhiên bay lên!
Vút!
Một tiếng xé rách sắc nhọn vang lên trong vực thẳm thời không, thế nhưng, những sợi tơ kia vẫn không thể xé mở được vực thẳm thời không thần bí kia, có điều, chúng lại có thể đánh vực thẳm thời không thần bí đến biến dạng.
Ngay lúc Diệp Huyền cho rằng Cổ Sầu đang định ra tay thêm lần nữa thì đột nhiên hắn ta nhìn về phía mình, cười nói: “Diệp công tử, ta thua rồi!”
Nhận thua!
Diệp Huyền dùng tâm niệm, vực thẳm thời không thần bí kia chợt biến mất dạng!
Cổ Sầu đi đến trước mặt hắn và khen ngợi: “Thời không thần bí mà Diệp công tử vừa thi triển thật sự vô cùng huyền ảo! Ta được mở mang tầm mắt rồi!”
Diệp Huyền cười hỏi: “Ngươi nói sẽ giữ lời, đúng không?”
Cổ Sầu gật đầu: “Đương nhiên! Bây giờ Diệp công tử có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn ta sau đó quay người rời đi.
Lúc này, đột nhiên Cổ Sầu nói: “Diệp công tử, ta muốn mời ngươi đến tộc ta làm khách, chỉ là làm khách thôi, nếu ngươi không muốn vậy cũng không sao.”
Diệp Huyền nghĩ ngợi sau đó vẫn nói: “Vậy đi xem sao cũng được.”
Cổ Sầu mỉm cười: “Mời!”
Diệp Huyền đột nhiên chỉ vào tòa tháp cao kia: “Cổ Sầu tộc trưởng, tại sao đến bây giờ mà bọn họ vẫn không ra ngoài ngăn cản ngươi?”
Cổ Sầu cười đáp: “Bọn họ đang ở bên trong tu luyện, trừ phi ta tới quấy rầy bọn họ, còn bằng không, bọn họ hoàn toàn sẽ không quan tâm đến chuyện bên ngoài, đương nhiên, tiền đề là ta sẽ không phá mấy đại trận thời không kia!”
Diệp Huyền gật nhẹ đầu: “Hiểu rồi!”
Cổ Sầu nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong, hắn ta quay người đi đến bên dưới tòa tháp cao lớn kia.
Bên dưới tòa tháp này có một lối vào rất nhỏ.
Cổ Sầu dẫn Diệp Huyền bước vào lối vào đó, Đại Thiên Tôn và Tuyết Linh Lung không đi theo bởi vì trên bề mặt có một trận pháp thời không lớn mạnh, mà với thực lực của Cổ Sầu cũng chỉ có thể miễn cưỡng dẫn được một mình Diệp Huyền xuống dưới mà thôi!
Cổ Sầu nhẹ giọng nói: “Thông đạo này dùng máu tươi của các tiền bối trong Ác tộc chúng ta mở ra.”
Diệp Huyền không nói gì hết.
Hắn không muốn bình phẩm quá nhiều về chuyện trước đây bởi vì Diệp Huyền hắn cũng không phải một người tốt lành gì cả.
Khoảng một canh giờ sau, đột nhiên Diệp Huyền nhìn thấy ánh lửa, hắn quan sát kỹ càng phía đối diện, chỉ thấy cách đó không xa có một tòa thành, tuy rằng có lửa nhưng dưới lòng đất tối tăm khiến cho chỗ này trông vẫn rất âm u như cũ.
Lúc này, trên tường thành có người hô to: “Tộc trưởng đã về rồi!”
Tộc trưởng đã về!
Lời này vừa thốt ra, trong thành lập tức như sôi sục hẳn lên, vô số Ác tộc nhân lao ra ngoài.
Cổ Sầu mỉm cười đi về phía tòa thành đó, cách đằng xa đã có rất nhiều Ác nhân tộc từ từ quỳ xuống, rạp mình xuống đất, miệng không ngừng hô to: “Tộc trưởng…”
Lúc này, Cổ Sầu quay người nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: “Diệp công tử, chúng ta vào thành thôi!”
Diệp Huyền gật đầu sau đó đi đến bên cạnh Cổ Sầu, hai người cùng nhau tiến vào thành.
Sau khi vào thành, Diệp Huyền phát hiện ra trong thành có không ít Ác nhân tộc, mà điều quan trọng nhất là khí tức của mấy người này đều vô cùng đáng sợ!
Đáng sợ đến mức độ nào?
Từ lúc đi đến bên ngoài cổng thành là hắn đã phát hiện ra thực lực của đại đa số người trong số đó đều là Mệnh Tri cảnh!
Mà cường giả Mệnh Thể và Mệnh Hồn cảnh cũng không nằm ở số ít, trong đó, Nguyên Thần cảnh cũng khá nhiều. Hắn liếc mắt nhìn qua, ít nhất cũng phải có đến mấy trăm người là Nguyên Thần cảnh.
Đây là chủng tộc khủng bố gì thế này?
Trong lòng hắn kinh hãi.
Cổ Sầu dẫn hắn đến một đại diện, vừa mới bước vào đại điện đã có hai lão giả xuất hiện trước mặt Cổ Sầu một cách im hơi lặng tiếng. Hai lão giả này hành lễ rất sâu với hắn ta sau đó đứng sang một bên.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hai lão giả!
Sâu không lường được!
Đây là cảm giác mà hai người này mang tới cho hắn!
Cổ Sầu ngồi xuống một chỗ sau đó nhìn về phía Diệp Huyền, cười bảo: “Diệp công tử, mời ngồi!”
Diệp Huyền ngồi ở phía đối diện với hắn ta, Cổ Sầu cười nói: “Tộc ta đã vô số năm không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời rồi! Mà vì bị trấn áp ở nơi này mà tộc ta không có cách nào liên hôn với ngoại tộc, cùng lắm là qua trăm năm nữa, tộc ta không thể không liên hôn cận huyết, đến khi ấy, tộc ta không cần bọn họ ra tay cũng sẽ đi về hướng diệt vong.”
Diệp Huyền im lặng.
Cổ Sầu nói tiếp: “Ta không hề muốn kéo Diệp công tử vào vòng xoáy này, cũng không cần Diệp công tử phải giúp đỡ Ác tộc ta, càng không muốn cưỡng chế cướp thanh thần kiếm trong tay ngươi. Ta chỉ có một mục đích, đó chính là muốn Diệp công tử biết được chân tướng của đoạn lịch sử này.”
Nói xong, hắn ta xòe lòng bàn tay ra sau đó quét nhẹ ra đằng sau, trong nháy mắt, trước mắt Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một màn ảnh to lớn, trong màn ảnh to lớn đó, hắn trông thấy một nam tử trung niên. Nam tử trung niên này để tóc dài xõa tung, hai tay chắp sau lưng. Hắn ta đứng ở nói đó giống như chúa tể của trời đất này, mang tới cho người một loại cảm giác không thể nhìn lên.
Diệp Huyền đã đoán được thân phận của đối phương, nam tử trung niên trước mặt đây chính là Tuyết Sơn Vương vô địch năm đó!
Mà đằng sau Tuyết Sơn Vương còn mười một người khác, Diệp Huyền nhận ra một người trong số họ chính là Khổ Tu kia, Khổ Tu đứng ngay bên trái của Tuyết Sơn Vương.
Đối diện với Tuyết Sơn Vương là một lão giả, lão giả nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Tuyết Sơn Vương, Ác tộc ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi phải nhắm vào Ác tộc ta hả?”
Vẻ mặt của Tuyết Sơn Vương bình tĩnh: “Ta nhìn trúng toàn bộ tài nguyên của Ác tộc ngươi đấy! Ngươi không cho thì ta cướp, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Hết chương 3640.



Bạn cần đăng nhập để bình luận