Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1304: Cùng nguồn gốc với ngươi

Diệt Đạo!

Nó không chỉ đơn giản là một cảnh giới mà còn là một thái độ, thái độ đối với vũ trụ và chúng sinh.

Nàng biết, sau nữ tử váy trắng, sẽ không một ai có thể đạt tới Diệt Đạo cảnh, kể cả hai kiếm tu tuyệt thế kia cũng không thể.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là cảnh giới của hai vị kiếm tu kia thấp hơn so với nữ tử váy trắng, mà là Diệt Đạo cảnh là cảnh giới riêng thuộc về nữ tử váy trắng.

Thực ra những người khác cũng có thể có cơ hội đạt đến Diệt Đạo cảnh, chỉ cần người đó có được thực lực như nữ tử váy trắng, đồng thời có tính cách bá đạo coi thường tất cả và năng lực như nàng là có thể vươn tới cảnh giới này.

Thực sự có người có thể sở hữu thực lực như nữ tử váy trắng ấy sao?

Có!

Có cả hai vị kiếm tu kia nữa.

Trừ người đó ra, nàng không vô tình thì cũng là tuyệt tình.

Nữ tử mặc vải bố kia liếc nhìn Diệp Huyền, sắc mặt nàng có vẻ rối rắm.

Kiếm của vị kiếm tu này là thuần túy nhất!

Nữ tử mặc vải bố kia không lên tiếng nữa, mặc dù nàng là cố nhân của nữ tử váy trắng, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận rằng đối phương là một người lớn mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Kiếm của thanh sam nam tử có rất nhiều sự ràng buộc, chính những sự ràng buộc này đã hình thành nên kiếm đạo của hắn ta.

Nghĩ tới đây, nữ tử mặc vải bố kia đột nhiên liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Thực ra ngươi cũng rất may mắn đấy!”

Thế nhưng kiếm đạo của hai vị kiếm tu kia hoàn toàn khác so với kiếm đạo của nữ tử váy trắng.

Nếu như Diệp Huyền bị trừ khử thì khó có thể tưởng tượng nữ nhân kia sẽ làm ra chuyện gì…

Còn kiếm đạo của một vị kiếm tu khác lại là dạng kiếm đạo cô độc, chém đi tất cả nhân, tất cả quả, trong lòng chỉ có kiếm, kiếm là cực hạn.

Nhất là vị thanh sam nam tử kia, có thể nói kiếm đạo của hắn ta hoàn toàn đối lập với kiếm đạo của nữ tử váy trắng.

Thế gian này sẽ không có một nữ tử váy trắng thứ hai như thế nữa!

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tiền bối nói vậy là sao?”

Còn kiếm của nữ tử váy trắng lại là trong vô tình lộ ra hữu tình. Chỉ có điều tình của nàng chỉ dành cho một người duy nhất.

Nữ tử mặc vải bố trầm giọng nói: “Bởi vì có rất nhiều người quan tâm đến ngươi.”

Mà không chỉ nữ nhân ấy, còn có một người khác nữa. Ngày thường hắn ta cứ cười hi hi ha ha, trông vô hại vô cùng. Thế nhưng một khi hắn ta thực sự phẫn nộ, mức độ điên cuồng của hắn ta chắc chắn không thua kém gì so với nữ tử váy trắng.

May mắn!

Kiếp trước rốt cuộc hắn là một người như thế nào?

Bởi lẽ hắn đã gặp được rất nhiều quý nhân.

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nữ tử kia lại bảo: “Đi thôi!”

Rất nhiều người!

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng trông thấy trên bức tường phía trước có treo một bức họa, bên trên bức họa là một nữ tử.

Diệp Huyền trầm mặc.

Nữ tử lại bảo: “Dập đầu đi!”

Hắn sững sờ.

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nữ tử kia bảo hắn: “Dập đầu đi!”

Nếu là trước kia thì có thể hắn không tin đâu, nhưng hiện giờ thì hắn hơi tin rồi.

Hắn gật đầu.

Nữ tử mặc vải bố đưa Diệp Huyến tới trước ngôi nhà trúc. Trước ngôi nhà có một cái đình, trong đình bày một cái bàn đá, hai băng ghế cũng bằng đá. Trên bàn có một bàn cờ còn đang dang dở.

Nữ tử mặc vải bố bước tới trước ngôi nhà trúc, nàng khẽ đẩy cửa rồi tiến vào. Diệp Huyền đi ngay bên cạnh nàng.

Thực ra Diệp Huyền cũng khá tò mò về kiếp trước của mình.

Nhà trúc?

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, phía trước là một ngôi nhà trúc thoáng ẩn thoáng hiện.

Đúng lúc ấy, nữ tử mặc vải bố lại nói: “Chúng ta tới rồi!”

Diệp Huyền do dự một lát rồi chầm chậm quỳ xuống.

Lúc này, nữ tử mặc vải bố nhẹ giọng nói: “Nàng nhận được một quỳ này của ngươi, còn ngươi cũng nên quỳ, hiểu chưa?”

Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối, nàng ta là ai?”

Nữ tử mặc vải bố đáp: “Có nguồn gốc với ngươi!”

Có nguồn gốc với hắn ư?

Diệp Huyền khẽ chau màu: “Nguồn gốc gì cơ?”

Nữ tử mặc vải bố không nói gì.

Diệp Huyền đang định hỏi thì nàng lại bước tới bên cạnh chiếc giường trúc rồi khẽ phất tay, rất nhanh sau đó một chiếc hộp màu đen bèn bay ra khỏi gầm giường.

Nàng khẽ mỉm cười: “Có thật này!”

Diệp Huyền hỏi: “Gì thế?”

Nữ tử mặc vải bố đưa chiếc hộp màu đen cho hắn xem: “Này!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng, hắn do dự một lát rồi nhận lấy chiếc hộp: “Đây là gì?”

Nữ tử mặc vải bố đáp: “Người ấy để lại cho ngươi đấy!”

Diệp Huyền hỏi: “Ai cơ?”

Nữ tử mặc vải bố liếc hắn: “Bớt hỏi đi.”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử mặc vải bố bước ra khỏi căn nhà: “Nửa tháng, phân thân của ta còn duy trì được nửa tháng nữa. Nửa tháng sau, ta sẽ biến mất, thế nên ngươi chỉ có thời gian nửa tháng thôi.”

Nói đoạn, nàng bèn rời khỏi căn nhà trúc.

Bên trong nhà, Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu. Hắn mở chiếc hộp màu đen ra. Ngay lập tức có một đường kiếm quang bao trọn lấy hắn.

Sau đó, cơ thể của Diệp Huyền cứng ngắc ngay tại chỗ.

Một lát sau, hắn xuất hiện trên một ngọn núi. Phía trước không xa có một thanh sam nam tử đang đứng đó, mà bên cạnh thanh sam nam tử ấy còn có một tiểu nữ hài đang ăn kẹo hồ lô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận