Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 839: Không Thể Tin Hoàn Toàn!

Bên ngoài Thần Võ thành, trước một đầm nước.

Nhạc lão cầm trường thương trong tay, hắn đứng lặng tại chỗ, trường thương trong tay hắn rất bình thường, chỉ là thiết thương phàm tục.

Bên cạnh Nhạc lão là Dạ Lan.

Trên thân Dạ Lan hiện tại có rất nhiều vết kiếm!

Dạ Lan trầm giọng nói:

- Chúng ta đánh giá thấp Kiếm tông!

Lần này quy mô tiến công Kiếm tông, hắn thấy, có Nhạc lão tương trợ, bọn họ đánh hạ Kiếm tông không gặp vấn đề gì lớn!

Nhưng mà, hắn lại không nghĩ tới, không chỉ không thể đánh hạ Kiếm tông, đám người bọn họ suýt nữa đã lưu lại trong Kiếm tông.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Nhạc lão, trong lòng âm thầm đề phòng!

- Ngươi chính là Diệp Huyền?

Lúc này, bên phải cách đó không xa, Diệp Huyền xuất hiện.

Nhạc lão cũng nhìn về phía Diệp Huyền, hắn đánh giá Diệp Huyền, nói khẽ:

Nghĩ đến đây, Dạ Lan nhìn thoáng qua bốn phía:

- Ngươi rất không tệ!

Nếu như không có Diệp Huyền, bọn họ chí ít có một nửa người lưu tại Kiếm tông.

Diệp Huyền gật đầu.

- Diệp. . . Diệp Huyền, ngươi có ở đây không?

Diệp Huyền!

Lão đầu này tuyệt đối không phải hắn hiện tại có thể chống lại!

- Lão phu có một chuyện ta rất tò mò, không biết ngươi có thể giải hoặc cho lão phu hay không!

Gương mặt Diệp Huyền tái nhợt.

Diệp Huyền nói:

Nhạc lão khẽ gật đầu:

Nói xong, hắn lần nữa đánh giá Diệp Huyền:

Nhạc lão nhíu mày, Diệp Huyền lại nói:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Diệp Huyền gật đầu:

Nhạc lão nói:

Nhạc lão nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:

- Tiền bối mời nói!

- Vật kia có thể nằm trên người của ngươi!

Nhạc lão cười nói:

- Tiền bối, mặc kệ tháp này xuất hiện trên người ta như thế nào, việc này đã không quan trọng, việc cấp bách hiện tại chính là đoạt lại tháp này từ Kiếm tông!

- Tuy nói đồ vật tinh tế treo giải thưởng đều không đơn giản, nhưng theo lão phu biết, món chí bảo trên người của ngươi hoàn toàn nghiền ép tất cả đồ vật đang được treo thưởng, mà chí bảo như thế, tại sao lại ở trên người của ngươi?

- Mẫu thân của ta lưu lại, nhưng mà, là phụ thân ta cho nàng, thế nhưng phụ thân ta. . . Ta cũng không biết là ai.

Nhạc lão trầm ngâm một lát, sau đó nhìn về phía Dạ Lan, người sau trầm giọng nói:

- Chúng ta chưa từng tra được lai lịch phụ thân hắn, một ít tài liệu cũng không!

- Ta không biết!

- Phụ mẫu ngươi lưu lại?

Nhạc lão hỏi:

- Từ khi ta ra đời, vật kia đã ở trên người của ta.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Tiền bối chớ có thăm dò ta! Vật này trên người của ta, nó mang tai họa vô tận cho ta, nếu ta không lượng sức giữ vật này, chẳng khác nào muốn tìm cái chết.

Nói đến đây, hắn cười khổ nói:

- Mặc dù có chút không bỏ, nhưng cũng không có biện pháp, so sánh với bảo vật, mạng càng quan trọng hơn, không phải sao?

Nhạc lão cười nói:

- Người trẻ tuổi, có giác ngộ như vậy, rất tốt!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Thực không dám giấu giếm, vãn bối hiện tại chỉ muốn báo thù. Kiếm tông không chỉ vu oan ta, còn muốn ra tay với muội muội và bằng hữu của ta, đây là việc vãn bối không thể nhẫn nhịn.

Nhạc lão suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Dạ Lan lại nói:

Nhạc lão yên lặng.

- Trước đó, lúc Diệp Huyền giao ra chí bảo, Lý Huyền Phong vậy mà không biết liêm sỉ nói chí bảo là đồ vật của Kiếm tông, là Diệp Huyền đánh cắp! Đám kiếm tu này, không có kẻ nào đáng tin!

Nhạc lão nhìn về phía Dạ Lan, Dạ Lan nói:

- Nhạc lão, Kiếm tông đều là hạng người gian xảo xảo trá, bọn họ nói hoàn toàn không thể tin!

Lúc này, Dạ Lan trầm giọng nói:

- Dự liệu không sai, bọn họ nhất định nói chí bảo đang nằm trên người Diệp Huyền ta, đúng không?

Nhạc lão gật đầu:

- Đúng thế!

Diệp Huyền đi đến trước mặt Nhạc lão:

- Tiền bối thực lực hẳn đã siêu việt Đạo cảnh, ta hiện tại đứng trước mặt tiền bối, tiền bối có thể điều tra vãn bối, nếu vật kia thật nằm trên người ta, vãn bối cam nguyện nhận lấy cái chết!

Nhạc lão nhìn Diệp Huyền, sau một khắc, thần thức của hắn đột nhiên bao phủ Diệp Huyền.

Vào lúc này, Diệp Huyền gần như trong suốt trong mắt Nhạc lão!

Vật phẩm trong nạp giới trên tay Diệp Huyền cũng xuất hiện trong đầu Nhạc lão!

Một lát sau, Nhạc lão thu hồi thần thức, hắn nhìn Diệp Huyền, cau mày thật sâu.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Ngươi tin không?

Nhạc lão nhìn Diệp Huyền, cười nói:

- Tiền bối tin không?

Diệp Huyền cười nói:

- Mục Phong Trần nói với ta, món chí bảo kia không nằm trong tay Kiếm tông!

- Nhạc lão có thể nghĩ một hồi, sau khi món bảo vật kia bị Kiếm tông lấy đi, Diệp Huyền làm cách nào trộm lấy chí bảo trong tay nhiều cường giả Kiếm tông như vậy? Lý Huyền Phong và tên Kiếm Thánh kia đều là ngu xuẩn hay sao?

Nói đến đây, sắc mặt hắn biến thành âm trầm:

- Nếu như ta không có đoán sai, đây là kế hoãn binh của bọn họ, hi vọng chúng ta đặt trọng tâm lên người Diệp Huyền, sau đó bọn họ mới có thời gian thu phục chí bảo!

Nhạc lão khẽ gật đầu:

- Ta trở về một chuyến, các ngươi lưu lại đây chờ tin tức của ta, trước khi ta chưa quay trở lại, các ngươi chớ có động thủ.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay người biến mất phía cuối chân trời.

Sau khi Nhạc lão rời đi, Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Các vị, thực lực Kiếm tông. . .

Dạ Lan cười lạnh:

- Yên tâm, Kiếm tông tuy mạnh, nhưng chúng ta cũng không yếu.

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Lý Huyền Phong và Kiếm tông tất nhiên sẽ toàn lực điều tra ngươi, chính ngươi cần chú ý cẩn thận.

Hắn hiện tại đã xem Diệp Huyền như đồng minh.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta hiểu rõ!

Nói đến đây, hắn do dự một chút, sau đó nói:

- Ta muốn đột phá, không biết các vị có thể làm hộ pháp cho ta không?

Đột phá!

Dạ Lan hỏi:

- Đột phá đến Vạn Pháp?

Diệp Huyền gật đầu.

Dạ Lan suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Có khả năng!

Diệp Huyền mạnh mẽ, bọn họ cũng có chỗ tốt.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó nói:

- Nơi này không an toàn, chúng ta đổi chỗ khác.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Đám người Dạ Lan cũng đi theo.

Lúc này, một tên cường giả Đạo cảnh bên cạnh Dạ Lan dùng huyền khí truyền âm:

- Mặc dù Kiếm tông không đáng tin, nhưng người này cũng không thể tin hoàn toàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận