Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 722: Hay Là Khóc Đi

Trong núi, Diệp Huyền vẫn lăng lặng luyện bí thuật.

Hiện tại hắn đã có thể miễn cưỡng thi triển Thần Hành. Không thể không nói, dưới sự gia trì của bí thuật này, tốc độ của hắn đã đạt tới mức khửng bố, bởi nó nhanh tới mức, chính hắn cũng không thể khống chế nổi!

Quá nhanh!

Mà nếu vận dụng bí thuật này lên phi kiếm, tốc độ phi kiếm cũng sẽ lập tức tăng mấy lần.

Có điều, khí kiếm không thể chịu được tốc độ này, chỉ có Trấn Hồn kiếm mới có thể gánh được!

Trừ đó ra, còn một vấn đề nghiêm trọng khác, đó là nếu hắn vận dụng lên phi kiếm, nhiều nhất chỉ có thể thi triển được một lần, bởi nó tiêu hao quá lớn, không chỉ tiêu hao tinh thần của bản thân, mà đối với thân thể cũng là một loại cực hạn. Mà cũng bởi nó qua nhanh, nhanh tới mức khiến hắn phải mặc Chư Thần sáo trang mới có thể dùng được, nếu không thân thể hắn sẽ bị tốc độ này trực tiếp xé tan.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy, tốc độ quá nhanh cũng không phải chuyện tốt!

Sau khi nắm được Thần Hành, hắn bắt đầu chuyển sang luyện Thiên Quân!

Tiểu Hồn hơi chút trầm mặc, sau đó nói:

- Mau nói!

- Tiển hồn, ta cần làm gì mới có thể không bị bí thuật phản phệ? Có cách nào hay không?

Diệp Huyền vội hỏi:

Nếu vận dụng trên Bạt Kiếm Thuật, không thể nghi ngờ sẽ càng thêm khủng bó!

Diệp Huyền trầm giọng:

Thiên Quân!

Tiểu Hồn nói:

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng nam tử kia một quyền đánh bay hắn, cường đại tới vô lý!

- Có!

Tiểu Hồn đột nhiên nói:

Hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu không bị phản phệ, vậy bí thuật này sẽ trở nên thực sự khủng bố!

- Nếu tiểu chủ muốn tăng cường thân thể, ta có một biện pháp!

- Nếu thân thể tiểu chủ đủ mạnh, cường đại tới mức có thể chống cự phản phệ, hoặc là tiểu chủ có thể chất đặc thù, năng lực đề kháng mạnh cũng được!

- Xem ra chỉ có thể tăng cường thân thể!

- Như vậy cũng được?

- Hấp thu linh hồn, dùng linh hồn tăng cường độ thân thể, hình thành Linh Hồn Thuẫn Thể đặc biệt.

- Tốt, để ta thử xem!

- Biện pháp gì?

Diệp Huyền gật nhẹ, hắn là Kiếm tu, vấn đề này không khó!

Diệp Huyền vội hỏi:

Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên đất, thân thể hắn hiện như một lỗ đen, vô số linh hồn chi năng vẫn không ngừng truyền vào trong thân thể hắn, mà thân thể hắn cũng đang dần sinh biến hóa.

Đêm.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một.

Tiểu Hồn nói:

Nói xong, hắn cầm Trấn Hồn kiếm, bắt đầu hấp thu linh hồn.

Lúc này, Tiểu Hồn lại nói:

- Tiểu chủ cần bảo trì tâm cảnh thông linh, chớ bị ý thức linh hồn ảnh hưởng.

Diệp Huyền ngây người, nói:

Diệp Huyền nghĩ nghĩ một chút, nói:

- Có thể, tiểu chủ có thể hấp thu linh hồn, dùng linh hồn chi năng để luyện thể, hiệu quả rất tốt.

Tiểu Hồn nói:

Sau hai canh giờ, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, hai tay nhẹ đè về sau, không gian trực tiếp chấn động kịch liệt.

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, giờ khắc này, hắn cảm thấy cơ thể bản thân tràn đầy lực lượng.

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền vội hỏi:

- Tiểu Hồn, ta hấp thu nhiều linh hồn như thế, liệu có ảnh hưởng tới ngươi không?

Tiểu Hồn nói:

- Không!

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Vì sao?

Tiểu Hồn trầm mặc, nói:

Độc Cô Huyên chậm rãi xiết chặt tay phải, thần sắc lạnh như nước, không biết là đang nghĩ gì.

Bách Hiểu Tiên gật đầu.

- Dị vực?

Sắc mặt Độc Cô Huyên có chút tái nhợt:

- Đừng vội, cung chủ cùng Bạch tiên sinh đã đuổi theo.

Độc Cô Huyên vội tìm Bách Hiểu Tiên, thấy Độc Cô Huyên tới, Bách Hiểu Tiên nói khẽ:

Thanh âm Vị Ương Thiên vừa hạ, một tia bạch quang đột nhiên từ Táng Thiên trường thành phóng ra, bạch quang xé rách không gian, tiến vào trong hắc động.

Vị Ương Thiên vừa biến mất, Bạch tiên sinh cùng A Quỷ cũng đột nhiên xuất hiện quanh vị trí Diệp Huyền vừa biến mất!

Thấy Diệp Huyền biến mất, thần sắc Bạch tiên sinh liền trầm xuống!

- Dị vực?

A Quỷ hỏi.

Bạch tiên sinh gật đầu:

- Đi!

Thanh âm vừa dứt, hắn đưa tay kéo vào không gian, không gian trước mặt lập tức vỡ ra, sau đó hai người trực tiếp biến mất.

Trên tường thành.

Thanh âm của Vị Ương Thiên!

- Càn rỡ!

Đúng lúc này, một thanh âm từ Táng Thiên trường thành vang lên:

Đúng lúc này, không gian bốn phía Diệp Huyền đột nhiên áp súc, tạo thành một lồng giam khóa chặt lấy hắn, một đạo quang trận xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nháy mắt, Diệp Huyền đã biến mất.

Diệp Huyền khẽ co quắp khóe miệng, mẹ nó, hắn có chút muốn đánh người!

- Bởi vì ta… không muốn hấp thu.

Lúc này, Bách Hiểu Tiên nhìn về phía Độc Cô Huyên:

- Ta có một vấn đề.

Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Vấn đề?

Bách Hiểu Tiên nhìn Độc Cô Huyên:

- Ta đã điều tra hết thảy thông tin về Diệp Huyền, nhưng chỉ có thông tin từ sau khi hắn nửa tuổi, trước đó, chỉ biết tên phụ thân hắn, không đúng, chỉ biết một chữ: Dương. Đúng không?

Độc Cô Huyên yên lặng.

Bách Hiểu Tiên cười nói:

- Hơn nữa, Diệp gia cũng không biết gì về hắn, nếu ta đoán không sai, hắn không phải người Diệp gia, chẳng qua là đang né tránh điều gì đó, hoặc bởi nguyên nhân nào đó mà mới đưa hai huynh muội bọn hắn tới Diệp gia, dù sao, Diệp gia nhiều người như vậy, nhiều chi nhánh như vậy, tùy tiện thêm một đứa con tư sinh, vẫn vô cùng đơn giản, đúng không?

Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Chuyện ở Vị Ương Tinh vực này, sợ là không có gì có thể giấu được Tiên cô nương!

Bách Hiểu Tiên lắc đầu:

- Chuyện ta không biết có rất nhiều! Như phụ thân Diệp Huyền là ai, dù ta vận dụng lực lượng đặc biệt, cũng không thể tra được manh mối của hắn, thậm chí chữ “Dương” này, cũng là lấy được từ trên người ngươi.

Độc Cô Huyên nhìn Bách Hiểu Tiên, Bách Hiểu Tiên cười nói:

- Lúc ngươi bị Độc Cô gia bắt lại, đã nói một chữ “Dương” này.

Bách Hiểu Tiên yên lặng, nói khẽ:

- Phụ thân hắn, hẳn cũng không phải người bình thường, đúng không?

Độc Cô Huyên lắc đầu:

- Ta không biết, lúc đó hắn chỉ là người bình thường.

Bách Hiểu Tiên nói khẽ:

- Ta hiểu! Ngươi cũng không biết thân phận của hắn.

Độc Cô Huyên quay đầu nhìn xa, nói khẽ:

- Ta chỉ muốn hắn được bình an.

Bách Hiểu Tiên nói:

- Yên tâm, đám dị vực này dám xuất thủ ngay trước mặt cung chủ… chắc chắn phải gánh lửa giận của cung chủ.

Độc Cô Huyên cứ vậy nhìn về vết nứt cuối chân trời, không nói.

Bách Hiểu Tiên cũng nhìn về phía vết nứt, hơi nhíu mày:

- Đã nhiều năm như vậy, có phải thế nhân đã quên sự kinh khủng của cung chủ hay không?



Giờ phút này, Diệp Huyền phát hiện bản thân đang trong một cái không gian tù lung, cái không gian tù lung này đang không ngừng xuyên qua không gian, tốc độ cực nhanh!

Diệp Huyền đang muốn mạnh mẽ phá vỡ, Tiểu Hồn đột nhiên lên tiếng:

- Tiểu chủ chớ loạn động, giờ ngươi đang xuyên qua không gian với tốc độ cao, thân thể ngươi không thể thừa nhận được tốc độ này, nếu cưỡng ép phá vỡ, kẻ chết đầu tiên chắc chắn là ngươi.

Diệp Huyền sầm mặt:

- Nói như vậy, hiện ta không thể làm gì sao?

Tiểu Hồn hơi chút do dự, nói:

- Tiểu chủ, hay là ngươi khóc đi! Khóc lên có lẽ sẽ dễ chịu hơn chút!

Diệp Huyền khẽ co rút khóe miêng, Tiểu Hồn này…

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên phát hiện, trước mắt hắn xuất hiện một cánh cửa lớn, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng cường đại từ đằng sau hắn vọt tới!

Người từ Táng Thiên trường thành!

Diệp Huyền thầm vui vẻ, cùng lúc, Không gian tù lung đột nhiên gia tốc, nháy mắt đã bay qua cánh cửa kia, cánh cửa lập tức đóng lại.

Lúc này, Vị Ương Thiên đã đuổi tới, ngay khi cánh cửa kia gần như biến mất, Vị Ương Thiên vươn tay ra nắm.

Oanh!

Cánh cửa vốn chuẩn bị biến mất, trực tiếp bị Vị Ương Thiên nắm trong tay, sau đó nàng kéo nhẹ sang hai bên, cánh cửa đã đóng trực tiếp bị nàng kéo mở, ngay sau đó liền biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận