Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1672: Bỏ qua sao?

Ầm ầm!

Một luồng năng lượng tinh thuần bao trùm cơ thể nàng, thân thể nàng bắt đầu dùng một tốc độ cực nhanh khôi phục.

Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Trương Văn Tú, sau đó nói: : “Thương tích của ngươi sẽ không vô ích đâu!”

Trương Văn Tú nhìn hắn: “Thôi bỏ đi!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không thể bỏ được! Người của ta, người khác động vào một sợi tóc cũng không được!”

Nói xong hắn xoay người đi về phía Tiết La.

Trương Văn Tú ở đằng sau nhìn Diệp Huyền, nàng cứ nhìn như vậy.

Xa xa, Tiết La nhìn Diệp Huyền: “Các hạ...”

Ầm ầm!

Khi tử khí này xuất hiện, vẻ mặt mọi người trong sân đều trở nên nặng nề!

Xoẹt!

Tử khí!

Một tiếng kiếm minh chấn động chân trời, rồi một đạo kiếm quang chém thẳng vào Tiết La!

Tử Vong chi kiếm!

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm.

Tiết La nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Tử khí nồng đậm như thế!”

Hai mắt Tiết La híp lại, hắn ta phất tay áo vung lên, một mảnh hắc quang bắn ra từ trong tay áo hắn ta, kiếm của Diệp Huyền đã chém tới.

Vút!

Mảnh hắc quang run lên dữ dội, kiếm quang nổ tung, Diệp Huyền trở lại vị trí cũ, mà lúc này một luồng tử khí ngập trời đột nhiên trào ra từ cơ thể hắn.

Lúc này chân phải Diệp Huyền dậm mạnh một cái.

Một kiếm này chém lên mảnh hắc quang kia.

Ầm ầm!

Lúc này trong tay Diệp Huyền lại xuất thêm một thanh kiếm!

Thấy thanh kiếm này, hai mắt Tiết La nhất thời híp lại: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thần vật vậy?”

Tử khí này quá nồng đậm!

Ầm ầm ầm!

Một kiếm chém xuống, một đạo kiếm quang màu đen chợt lóe lên trong sân!

Tiết La bước lên phía trước một bước, tay phải hắn ta nắm chặt thành quyền sau đó đánh mạnh một quyền ra, trên quyền có một luồng ánh sáng tựa như mặt trời chói chang bộc phát làm chấn động thiên địa!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiết La, hắn cầm Thiên Tru kiếm chém mạnh một đường.

Hai đạo kiếm quang lóe qua sân!

Không chỉ có thế, trong nháy mắt đỡ được Tru Kiếm của Diệp Huyền, hắn ta đột nhiên lên gối vào bụng Diệp Huyền!

Ầm ầm!

Tiết La vẫn chưa lui, hắn ta bước về phía trước một bước, hai tay nắm chặt tay thành quyền sau đó quay lên trên.

Lúc này hai thanh kiếm của Diệp Huyền đã đến, vô số tử khí tựa như thủy triều bao phủ Tiết La!

Xa xa, hai mắt Tiết La híp lại, hắn ta lui về phía sau một bước nhỏ, sau đó lòng bàn tay mở ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một lá cờ nhỏ màu đỏ, hắn ta lặng lẽ đọc vài câu rồi cầm cờ vung lên, trong nháy mắt, một ngọn lửa đã chắn trước mặt hắn ta.

Ầm ầm!

Tử khí và kiếm quang vừa mới tiếp xúc với ngọn lửa đã nổ tung, không gian bốn phía chấn động từng đợt!

Những tiếng nổ không ngừng vang lên, trong sân vô số tử khí cùng kiếm quang không ngừng chấn động, đám người Tống Thành vội vàng lui về phía sau.

Xoẹt!

Lúc này, một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên vang lên từ tử khí. Ngay sau đó tử khí đột nhiên khuếch tán ra bốn phía. Nhưng lúc này Diệp Huyền giơ kiếm chỉ một cái, tử khí bốn phía nhất thời trở lại trong Tử Vong chi kiếm của hắn. Ngay sau đó, Diệp Huyền cách không chém Tiết La.

Dù là bọn họ cũng không dám để những tử khí này dễ dàng dính vào người!

Diệp Huyền buông Thiên Tru Kiếm ra, hai quyền đấm thẳng vào đầu Tiết La!

Ầm!

Ầm ầm!

Trong nháy mắt Diệp Huyền lui ra ngoài hơn mười trượng mà Tiết La cũng lui hơn mười trượng!

Mà sau khi Diệp Huyền bị đánh bay, hắn lại đứng lên, tuy khóe miệng hắn có chút máu nhưng từ sắc mặt hắn mà thấy, hiển nhiên cũng không có gì đáng ngại!

Thấy cảnh này, sắc mặt Tiết La nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, như vậy làm sao đánh!

Lúc này hắn ta mới phát hiện, Diệp Huyền không chỉ có áo giáp lợi hại trên người mà nhục thân của hắn cũng rất mạnh, hai thứ này kết hợp quả thực khó giải quyết!

Tiếp tục đánh như vậy hắn ta căn bản đánh không lại đối phương!

Diệp Huyền nhìn Tiết La, muốn động thủ, lúc này Tiết La đột nhiên nói: “Các hạ, ngươi đừng khinh người quá đáng, lão phu...”

Diệp Huyền đột nhiên tức giận quát: “Mụ nội ngươi!”

Giọng vừa dứt thì hắn đột nhiên xông ra ngoài. Thấy cảnh này, mí mắt Tiết La hơi giật, hắn ta xuất hiện bên cạnh Mạc Thiên cách đó không xa, sau đó dẫn theo Mạc Thiên biến mất tại chỗ.

Chạy trốn!

Nói xong hắn biến mất tại chỗ.

Diệp Huyền lắc đầu: “Việc này không liên quan gì đến Tiểu Đạo, nàng ta cũng không nợ gì ta.”

Lúc này Tống Thành vội vàng ngăn cản Diệp Huyền: “Tiểu hữu, ngươi ngàn vạn lần đừng kích động, Phù Đồ cổ tộc này cũng không phải thế lực bình thường, ngươi đi như thế thật sự rất mạo hiểm! Hay là chờ Tiểu Đạo cô nương trở về rồi lại nói, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào hắn: “Phù Đồ cổ tộc ở đâu?”

Tống Thành do dự một chút sau đó chỉ vào bên phải: “Cách đó mấy ngàn trượng!”

Diệp Huyền xoay người đi tới trước mặt Trương Văn Tú, Trương Văn Tú lắc đầu: “Thôi bỏ đi!”

Diệp Huyền tức giận nói: “Nữ nhân của lão tử bị người khác đánh thành như vậy, nến lão tử bỏ qua thì ta cần hai quả trứng này làm gì nữa? Thiến mẹ luôn đi!”

Bỏ qua sao?

Dĩ nhiên không thể bỏ qua như vậy được!

Lúc này, Diệp Huyền thật sự nổi giận.

Hắn quay đầu nhìn Tống Thành: “Tiền bối, phiền ngươi dẫn nàng ta đến tiệm cầm đồ Thiên Đạo giúp ta!”

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Nghe vậy, mí mắt Tống Thành co giật: “Tiểu hữu, đây cũng không phải là trò đùa, chúng ta vẫn nên chờ Tiểu Đạo cô nương trở về rồi nói, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền quay đầu nhìn Tống Thành: “Phù Đồ cổ tộc này ở đâu?”

Hiển nhiên hắn ta không muốn đánh với Diệp Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận