Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 961: Không Cần

Sau khi đám người Sở Chân Nhân quyết định xong liền rời khỏi Đạp Thiên Điện.

Trong điện chỉ còn lại Diệp Huyền và Nam Phái Võ Sư. Hắn ngồi ở trên ghế, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Tham lam!

Rất nhiều lúc, sự tham lam sẽ nhai mất lý trí của con người!

Tấn công Thần Quốc?

Bấy giờ, Diệp Huyền đột nhiên phát hiện, trong vũ trụ hỗn độn mà hỗn loạn này, rất nhiều lúc không có đúng hay sai.

Trước lúc tới đây, Sở Chân Nhân nói với hắn, chống lại Thần Quốc là vì thiên hạ thương sinh!

Nhưng mà mẹ nó đều là chó má!!!

Nhưng Diệp Huyền đã không muốn quan tâm nữa.

Rất nhiều lúc, nhân tính có thể đen tối tới mức bản thân đều không quen biết!

Mọi người trong điện đều cảm thấy Thần Quốc không mạnh như thế. Nhưng Diệp Huyền biết Nam Cung Uyển kia cũng không cần lừa mình!

Bọn họ tới đây là vì chính họ. Mà một khi để những người đó tiến vào Thần Quốc, họ chắc chắn đều sẽ hóa thành ma quỷ.

Ai đúng ai sai?

Diệp Huyền nhìn về phía Nam Phái Võ Sư. Người này ở lại nhìn hắn, hiển nhiên, họ sợ hắn sẽ đi mật báo cho Thần tộc.

Những người đến từ các hoang giới đều vì bản thân cả!

Diệp Huyền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc này, Nam Phái Võ Sư đứng cách đó không xa bỗng nhiên nói:

Đều giống nhau!

Thần Quốc muốn chinh phục bọn họ, mà bọn họ cũng muốn chinh phục Thần Quốc!

Hắn tới nơi này là vì để sát cánh với những người kia chống lại Thần Quốc, qua đó bảo vệ Thần Võ Thành. Nhưng giờ xem ra, hắn sai rồi.

- Bọn họ chắc chắn thất bại!

Hơn nữa, có lẽ Thần Quốc còn mạnh hơn lời nàng ta nói nhiều!

Diệp Huyền nhìn đối phương:

- Lời người nói khi nãy, ta tin!

Diệp Huyền nghĩ vậy không khỏi cười khổ. Lúc này, Nam Phái Võ Sư lại nói:

Nam Phái Võ Sư lắc đầu:

Diệp Huyền nói:

- Diệp tiểu hữu, lão phu có một yêu cầu quá đáng.

Nam Phái Võ Sư cười nói:

- Đồ đệ kia của ta rất bướng bỉnh, không hiểu biến báo. Nếu tương lai có biến cố gì, mong Diệp thành chủ có thể quan tâm một chút!

- Vậy sao tiền bối không ngăn cản?

- Đây là bảo vật cấp bậc Đạo Cảnh duy nhất của ta. Nha đầu kia lại không thích nó cho nên mong Diệp công tử không ghét bỏ!

Nam Phái Võ Sư cười nói:

Vừa dứt lời, ông khẽ búng tay, một nạp giới dừng ở trước mặt Diệp Huyền. Bên trong nó có một bảo vậy cấp bậc Đạo Cảnh!

- Ngăn thế nào? Đã có mấy chục vạn người tới đây rồi. Mà trong mắt bọn họ, Thần Quốc chỉ là một con dê béo, ai đều muốn chia thịt!

Diệp Huyền nhìn về phía Nam Phái Võ Sư:

- Mời tiền bối nói!

Nam Phái Võ Sư nói:

- Người thường nhìn không rõ, chẳng lẽ Tinh Chủ và Sở Chân Nhân cũng thấy không rõ sao?

Nam Phái Võ Sư chợt nói:

Diệp Huyền nghe vậy lập tức hiểu rõ.

- Bọn họ còn tham lam hơn! Hơn nữa, bọn họ cần có người dùng sinh mệnh đi thăm dò thử thực lực Thần Quốc!

Diệp Huyền búng tay, đưa nạp giới tới trước mặt Nam Phái Võ Sư. Nam Phái Võ Sư nhìn Diệp Huyền, đợi hắn nói chuyện.

Diệp Huyền khẽ nói:

- Trước đây tiền bối từng nói chuyện dùm ta mấy phen, ân tình ấy ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Chuyện khác ta không dám đảm bảo nhưng sau này nếu Triệu cô nương gặp nguy hiểm, trong khả năng cho phép, ta chắc chắn ra tay tương trợ!

Tuy Diệp Huyền hắn thích bảo vật, nhưng mà hắn không phải không có chút điểm mấu chốt nào.

Người khác từng giúp hắn, hắn chưa bao giờ quên!

Nam Phái Võ Sư nhìn Diệp Huyền, hơi cười:

- Diệp tiểu hữu, giờ ta xem như hiểu lí do vì sao Võ Vấn và Việt Vô Trần lại giao Kiếm Tông và Võ Viện cho ngươi rồi.

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Tiền bối có quan hệ gì với Võ Viện sao?

Không!

Bảo hộ thiên hạ thương sinh lê dân bá tánh?

Đương nhiên là vì lợi ích!

Bọn họ tới đây vì cái gì?

Mọi người nghe vậy lập tức hăng máu, nhiệt huyết sôi trào!

- Chư vị, Tinh Chủ có lệnh, sau khi tiến vào Thần Quốc, chư vị có thể mặc sức lấy mọi thứ trong Thần Quốc!



Táng Thần Nguyên.

Số người tập kích Thần Quốc đợt này cũng không nhiều, chỉ có một trăm. Nhưng một trăm người này đều được chọn lựa kĩ. Trong đó ước chừng có mười vị cường giả Chứng Đạo Cảnh, cường giả Đạo Cảnh cũng có ba mươi người, tu vi thấp nhất cũng đều là Thánh Cảnh!

Đội hình này có thể nói rất mạnh.

Thủ lĩnh đội quân này lại là Lý Thiên.

Lần này, mục tiêu của bọn họ chính là Thổ Mộc Bảo kia!

Thổ Mộc Bảo này là một cứ điểm của Thần Quốc!

Bốn người Tinh Chủ đều đứng trong hư không sẵn sàng đón địch. Chỉ cần cường giả của Thần Quốc ra tay, bọn họ lập tức ngăn cản!

Bên dưới, Lý Thiên dẫn đầu nhìn về phía Thổ Mộc Bảo nơi xa xa, vẻ mặt hơi dữ tợn:

Diệp Huyền đứng dậy. Hắn cũng đi tới cửa điện, nhìn về phía Thần Quốc.

- Bọn họ lập tức tới đây!

Lúc này, Nam Phái Võ Sư đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa điện, nhìn về phía Táng Thần Nguyên, khẽ nói:

Diệp Huyền nghe vậy bỗng chợt hiểu. Khó trách trước đó Nam Phái Võ Sư từng nói chuyện giúp hắn rất nhiều lần, có lẽ chính vì nguyên nhân này!

- Có chút. Năm đó, sư tôn của ta chính là người Võ Viện. Nhưng hắn đã bị trục xuất, cũng không tính là người của Võ Viện.

Nam Phái Võ Sư cười đáp:

Rất nhiều lúc, người càng mạnh lại càng ích kỉ. Vì họ chỉ vì chính mình.

Thần Quốc là một quốc gia họ chưa biết. Hơn nữa, nó lại có quan hệ đối địch với ba hoang giới của bọn họ. Một khi tiêu diệt được Thần Quốc, mọi tài phú trong đó đều sẽ là của bọn họ.

Trọng thưởng ắt có dũng phu!

Thực mau, một đám người đi tới trước Thổ Mộc Bảo. Lúc này, cửa thành của Thổ Mộc Bảo đột nhiên mở ra. Trước cửa thành, một nam tử tay cầm trường thương đứng đó. Y vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đám người Lý Thiên.

Lý Thiên dữ tợn quát:

- Giết!

Lời gã vừa dứt liền tung người nhảy, bay thẳng về phía nam tử cầm thương kia.

Nhưng mà, trong chớp mắt Lý Thiên lao ra, từng tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên từ phía sau gã!

Mười giây sau, trên mặt đất trước mặt Lý Thiên đã xuất hiện hơn một trăm bộ thi thể. Hung thủ là hai mươi hắc y nhận cầm lưỡi hái!

Hai mươi người này cầm lưỡi hái đứng im nơi đó, hệt như Tử Thần!

Đầu của Lý Thiên trống rỗng!

Cứ vậy chết hết rồi?

Trong hư không, vẻ mặt đám người Tinh Chủ cũng trở nên khó coi!

Đây là hạ gục trong nháy mắt!

Hai mươi người bên dưới là binh lính tinh nhuệ nhất của Thần Quốc sao?

Phía dưới, nam tử cầm trường thương chậm rãi bước về phía Lý Thiên. Lý Thiên phục hồi lại tinh thần. Gã nhìn nam tử kia, nói:

- Các ngươi đã sớm có phòng bị! Có phải Diệp Huyền báo cho các ngươi hay không?

Nam tử đối diện không trả lời Lý Thiên. Y đột nhiên đâm mạnh về trước một nhát, một cỗ lực lượng cường đại bay thẳng về phía Lý Thiên.

Vẻ mặt Lý Thiên nghiêm nghị, xông về trước tung ra một quyền.

Ầm!

Dường như trong chớp mắt, hai người cùng lui vội về sau!

Thân là phó thống lĩnh Thần Đạo Quân, thực lực Lý Thiên đương nhiên không hề yếu kém.

Sau khi cơ thể dừng lại, Lý Thiên lập tức xoay người chạy trốn. những hắc y nhân kia muốn đuổi theo nhưng nam tử cầm trường thương lại lắc đầu nói:

- Không cần!

Nói xong, y nhìn thoáng qua những thi thể nằm trên mặt đất, bảo:

- Chém đầu những người này, đưa đến dưới Vạn Sơn Trường Thành!

- Vâng! Việt thống lĩnh!

“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận