Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1268: Có mạng lấy nhưng không có mạng dùng!

Trong đám mây nào đó, Diệp Huyền và Kiều Thiên Nhi chậm rãi đi tới.

Trước mặt hai người, cách đó không xa, đại khái cách ngàn trượng có một cánh cửa hư ảo.

Lưỡng Giới môn.

Xuyên qua cửa này chính là Lưỡng Giới Thiên!

Mà tiêu chuẩn của cái cửa này rất cao, ít nhất phải đạt tới Địa Tiên mới có thể vào cửa này.

Nhưng gần đây cánh cửa này lại mở rộng.

Bên cạnh Diệp Huyền, Kiều Thiên Nhi nói khẽ: "Xem ra, cường giả Lưỡng Giới Thiên rất hoan nghênh ngươi!"

Diệp Huyền cười nói: "Ta cũng không phải tay không mà tới!"

Diệp Huyền có chút hiếu kỳ: “Chuyện thú vị gì?"

Kiều Thiên Nhi đột nhiên lắc đầu cười một tiếng: “Thật ra thì ngươi sống rất khổ!"

Kiều Thiên Nhi quan sát Diệp Huyền một chút, trong mắt có một tia phức tạp: “Muốn nghe cái nhìn của ta về ngươi không?"

Diệp Huyền: "..."

Kiều Thiên Nhi cười nói: "Vẫn như vậy!"

Diệp Huyền cười nói: "Lúc đầu đương nhiên hận, nhưng mà bây giờ ngươi là bằng hữu của ta, không phải sao?"

Kiều Thiên Nhi nhìn về phía Diệp Huyền: “Vào cửa này, không phải sinh chính là tử, nghĩ kỹ chưa?"

Diệp Huyền thấp giọng thở dài: “Cũng không phải rất khổ, lúc trước còn xém chút thì bị ngươi giết chết."

Diệp Huyền trợn trắng mắt: “Vậy ngươi còn hỏi!"

Diệp Huyền dừng bước lại, hắn hỏi lại: “Không vào cửa này thì sao?"

Kiều Thiên Nhi nói: "Cuộc đời của ngươi không phải đang chiến đấu thì chính là chuẩn bị chiến đấu!"

Kiều Thiên Nhi mỉm cười: “Bằng hữu sao?"

Diệp Huyền đang định nói thì Kiều Thiên Nhi lại bảo: "Từ lúc trước bắt đầu điều tra ngươi, ta phát hiện một chuyện rất thú vị."

Diệp Huyền hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?"

Kiều Thiên Nhi cười nói: "Không hận ta?"

Bằng hữu!

Kiều Thiên Nhi nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Bây giờ muốn làm ta cảm động sao?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước cổng.

Mà phía sau hai người, Lưỡng Giới môn đã đóng!

Diệp Huyền cười nói: "Nhưng thế giới này, người có thể cho ngươi động lực, cho ngươi trợ giúp, thường cũng là người thân nhất của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi, không phải sao?"

Lão giả khàn giọng nói: "Có thể cho ta xem Ngũ Duy chí bảo đó được không? Chỉ xem, tuyệt đối không đoạt."

Kiều Thiên Nhi nhìn Diệp Huyền: “Thế giới này, người có thể đánh bại ngươi thường là người thân nhất của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi."

Lão giả nhìn về phía Kiếm Tôn, nhếch miệng cười một tiếng, miệng đầy răng vàng: “Kiếm Tôn... ta cũng không sợ ngươi..."

Hắn vừa dứt lời, Kiếm Tôn đã xuất hiện bên cạnh hắn, Kiếm Tôn nhìn về phía lão giả: “Ngươi muốn xem?"

Diệp Huyền cười nói: "Đương nhiên có thể!"

Kiều Thiên Nhi cười nói: "Tâm tính của ngươi không tệ!"

Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, lão giả cao gầy, có thể dùng gầy như que củi để hình dung, lưng hơi còng, đôi mắt có chút mờ, cả người mang tới cho người cảm giác không được tốt cho lắm!

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói lời nào.

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó nói: "Tiền bối là?"

Diệp Huyền cười nói: "Kiều cô nương, bây giờ nếu như ngươi rời khỏi đây thì vẫn còn kịp."

Chỉ chốc lát, hai người đã xuất hiện bên trong một không gian thông đạo, thông đạo không nhìn thấy cuối.

Không có bất kỳ người nào ngăn cản.

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, sau đó theo Kiều Thiên Nhi đi vào Lưỡng Giới môn.

Hắn ta vừa dứt lời, Kiếm Tôn đột nhiên xuất thủ.

Một điểm hàn quang phóng tới trước!

Lão giả đột nhiên nhẹ nhàng nắm tay phải về phía trước, trực tiếp nắm chặt sợi kiếm quang đó, nhưng lúc này, lại một đạo kiếm quang lại trảm đến.

Lão giả cầm đạo kiếm quang đó bổ tới trước một cái.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung, Kiếm Tôn và lão giả đồng thời lùi lại mười trượng.

Hoàng Nha lão giả nhìn Kiếm Tôn, cười gằn: “Kiếm Tôn, ngươi hình như không có tiến bộ gì."

Kiếm Tôn mặt không biểu cảm: “Hoàng Nha lão, sau khi ra ngoài, phân sinh tử chứ?"

Phân sinh tử!

Đương nhiên hắn ta sẽ không cướp đi Giới Ngục tháp.

Nói xong, hắn ta nhấn một cái, Giới Ngục tháp lại bay trở về đến trước mặt Diệp Huyền.

Hoàng Nha lão liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Người trẻ tuổi, rất quyết đoán, cũng rất quả quyết, khó trách ngươi có thể sống đến bây giờ!"

Diệp Huyền cười nói: “Nếu các hạ thích, cứ lấy đi."

Sau một hồi, Hoàng Nha lão nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi không sợ ta cướp?"

Hoàng Nha lão do dự một chút, sau đó hắn ta nắm chặt Giới Ngục tháp, Giới Ngục tháp khẽ run lên, một lát sau, sắc mặt Hoàng Nha lão dần dần nặng nề hẳn đi.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi."

Kiếm Tôn khẽ gật đầu: “Cẩn thận!"

Nói xong, hắn ta về Giới Ngục tháp.

Thật ra thì hắn ta chỉ xuất hiện để cho người ta biết lần này người tới đấu giá Giới Ngục tháp là Kiếm Tôn hắn ta.

Kiếm Tôn biến mất, Diệp Huyền nhìn về phía Hoàng Nha lão mà nở nụ cười, sau đó hắn xòe lòng bàn tay ra, Giới Ngục tháp xuất hiện trong tay hắn.

Trong nháy mắt ánh mắt của Hoàng Nha Lão khóa chặt vào Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền buông lỏng tay ra, Giới Ngục tháp bay đến trước mặt Hoàng Nha lão, người kia sửng sốt.

Kiều Thiên Nhi nhìn thoáng qua Diệp Huyền mà không nói gì.

Diệp Huyền cười nói: "Các hạ có thể xem thật kỹ một chút!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Kiếm Tôn, Kiếm Tôn dùng huyền khí truyền âm: “Người này không phải loại lương thiện, phải cẩn thận!"

Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên có thể!"

Hoàng Nha lão nhìn về phía Diệp Huyền: “Có thể?"

Hoàng Nha lão nhắm hai mắt lại, đang định nói chuyện thì lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Các hạ chỉ muốn xem một chút?"

Kiếm Tôn nhìn Hoàng Nha lão: “Ngươi có năng lực cầm sao?"

Hoàng Nha lão chậm rãi nắm chặt tay phải: “Kiếm Tôn, mục đích của ta chỉ là món Ngũ Duy chí bảo đó."

Bởi vì một khi hắn ta cướp đi, hắn ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Thứ này dễ lấy, nhưng sau khi lấy đi mới là vấn đề lớn nhất.

Có mạng lấy nhưng không có mạng dùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận