Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 462: Bởi Vì, Bọn Hắn Không Dám!

Nửa ngày sau, Diệp Huyền tới trước một dãy núi, Cổ Vu tộc kia ở sâu trong dãy núi này.

Hắn cũng không biết nhiều về Cổ Vu tộc, có điều, có thể khiến Thương Kiếm tông coi trọng, vậy hẳn cũng không yếu.

Diệp Huyền tiến vào dãy núi, lòng thầm đề phòng, bởi hắn phát hiện, trong núi có rất nhiều chướng khí!

Một số có thể thấy rõ, một số lại vô hình!

Thế nhưng hắn lại phát hiện, dù hắn không dùng kiếm ý hộ thể, cũng không có vấn đề gì!

Khí độc vừa ngấm vào cơ thể, lập tức biến mất vô tung.

Hỗn Độn chi khí!

Khí độc vừa nhập thể, lập tức bị Hỗn Độn chi khí tịnh hóa!

Diệp Huyền mở kiếm nhãn nhìn, lập tức rợn cả tóc gáy!

- Tại hạ Diệp Huyền, phụng Tông chủ chi mệnh, tới cầu kiến tộc trưởng Cổ Vu tộc!

Không biết đã đi bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, trước mặt hắn có thứ gì đó đang ngọ nguậy!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Đồ tốt!

Ác Niệm kiếm ý!

Nhận thấy điểm này, Diệp Huyền thầm mừng rỡ, bởi hắn không nghĩ tới, Hỗn Độn chi khí lại có hiệu quả này!

Không ai trả lời, nhưng độc xà bốn phía đang dần bò tới chỗ hắn.

Diệp Huyền cười hắc hắc, tiếp tục đi tới, chỉ một chốc đã tới sâu trong sơn mạch, trong này, đâu đâu cũng có thể các khỏa đại thụ che trời, một số cực cao, cao vút như mây, che khuất bầu trời.

Như vậy cũng có nghĩa, Diệp Huyền hắn đã thành bách độc bất xâm!

Trước mặt, xung quanh… lít nha lít nhít những con rắn, mà hiện tại, chúng đều đang đưa mắt nhìn hắn!

Diệp Huyền không chút biểu tình, huy kiếm chém tới.

Không chỉ trên mặt đất, cây cối bốn phía cũng có thứ gì đó đang ngọ nguậy!

Xùy!

Thấy thế, Diệp Huyền nhíu mày lại, một khắc sau lại mở tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, sau đó, một cỗ kiếm ý cường đại từ trong cơ thể trào ra!

Ác Niệm kiếm ý vừa hiện, độc xà bốn phía lập tức thối lui, thế nhưng, vẫn có một số lao tới.

Oanh!

Thanh âm này vừa hiện, một nhánh mây hắc sắc đột nhiên bắn tới, trên dây mây, lại có một đầu độc xà.

- Ngươi là ai?

Mà lúc này, một tiếng hét phẫn nộ từ xa truyền tới:

Nam tử nhíu mày:

Một mảnh kiếm quang lóe lên, vô số độc xà đứt thành hai đoạn.

Nam tử chỉ đám hắc xà bị chém đứt trên mặt đất:

Diệp Huyền gật đầu.

- Ngươi là người Thương Kiếm tông!

- Lớn mật!

Diệp Huyền ôm quyền:

- Thương Kiếm tông Diệp Huyền, phụng mệnh Tông chủ tới cầu kiến tộc trưởng Cổ Vu tộc!

Thương Kiếm tông!

Diệp Huyền không chút biểu tình, lại chém một kiếm.

Nam tử gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Mà lúc này, một tên nam tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nam tử mặc một bộ áo ngắn, bên dưới mặc quần đen, những nơi để trần ra đều vẽ các họa tiết quỷ dị.

Dây mây lập tức bị đánh bay!

- Vì sao ngươi giết hắc xà của ta?

Diệp Huyền nói:

- Không phải ta muốn giết bọn nó, mà là bọn nó muốn giết ta!

- Rắm chó!

Nam tử cả giận nói:

- Là ngươi tự tiện xông vào Cổ Vu tộc ta, nên chúng nó mới vây công ngươi, nếu ngươi không tự tiện xông vào, sao chúng nó có thể ra tay với ngươi!

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Vị huynh đệ này, khi ta tới, ta đã cảm nhận được ngươi đang ẩn thân, cho nên ta đã chủ động báo chân thân của mình, vốn hy vọng ngươi có thể đi ra. Đáng tiếc, ngươi không ra, không chỉ không ra, còn không để hắc xà của ngươi tránh đường. Theo ta nghĩ, hẳn là ngươi cố ý để hắc xà của ngươi công kích ta, đáng tiếc, ngươi đánh giá thấp ta, đúng không?

Nghe vậy, sắc mặt nam tử lập tức trở nên khó coi, hắn gắt gao nhìn Diệp Huyền.

Lúc này, Diệp Huyền đẩy tay tới.

- Ngươi dám giết ta sao? Ngươi không dám! Ngươi…

Nam tử gắt gao nhìn Diệp Huyền, cười lạnh:

- Thấy bản thân yếu không? Nếu ta muốn giết ngươi, tiện tay ấn tới là được. Yếu, không sao, bởi vì chỉ cần cố gắng, ai cũng có thể trở nên mạnh! Có điều, yếu mà còn muốn phách lối, vậy chính là ngu xuẩn!

Diệp Huyền nhìn qua:

Lúc này, kiếm của Diệp Huyền lần nữa áp tới, chỉ thẳng mi tâm nam tử, thanh âm nam tử lại ngừng lại.

- Các hạ vừa tới đã động thủ, nhìn thế nào cũng không giống là khách!

Diệp Huyền thu kiếm, cười nói:

- Ta động thủ, thực ra là muốn tốt cho hắn!

Lão giả lãnh đạm nói:

- Phải không? Vì sao lại là tốt cho hắn? Nói thử nghe xem!

Diệp Huyền cười nói:

- Ra ngoài, cường giả vi tôn, hẳn là các hạ cũng hiểu. Mà vị huynh đệ này, biết rõ không đánh lại ta, lại dám nhiều lần khiêu khích, nói thật, nếu ở bên ngoài, với tính cách này của hắn, sợ là không sống nổi mấy ngày, ngươi thấy đúng không?

Nam tử kia lập tức cả giận:

- Ngươi cho rằng ngươi…

Rất nhanh, một lão giả từ bên đó xuất hiện, lão giả nhìn qua Diệp Huyền:

- Thế nào, đây là đạo đãi khách của Cổ Vu tộc?

Diệp Huyền quay đầu nhìn sang bên:

Sắc mặt nam tử từ giận dữ biến thành hoảng sợ!

Đúng lúc này, thanh âm nam tử ngưng bặt lại, bởi một thanh kiếm đã kề sát mi tâm hắn.

- Ta chỉ biết, ngươi không những tự tiện xông vào Cổ Vu tộc, còn giết hắc xà của ta, ngươi đáng chết, ngươi…

Xùy!

Mi tâm nam tử lập tức bị Diệp Huyền xuyên thủng!

Nam tử trợn mắt, tràn đầy vẻ không thể tin nổi!

Diệp Huyền mỉm cười:

- Ta dám! Không lừa ngươi!

Không chỉ nam tử đầy khiếp sợ, mà ngay cả lão giả bên kia cũng không thể tin nổi.

Rõ ràng, lão cũng không ngờ tới, Diệp Huyền lại hạ sát thủ!

Lão giả gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi dám giết hắn!

Diệp Huyền cười nói:

- Hắn nghĩ rằng ta không dám, ta chỉ muốn chứng minh, ta dám!

Lão giả trở nên dữ tợn:

- Đây là Cổ Vu tộc, không phải Thương Kiếm tông các ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta đã cho hắn hai cơ hội, đáng tiếc, hắn không biết trân quý, người như thế, chết đỡ chật đất! Còn ngươi, nếu không phục, tới đi!

Nói xong, một cỗ đại thế cường đại từ cơ thể hắn trào ta!

Kiếm hoàng chi thế!

Nhìn thấy Kiếm hoàng chi thế, lão giả lập tức biến sắc. Có chút khó thể tin được mà nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi, ngươi là Kiếm hoàng!

Diệp Huyền không chút biểu tình:

- Thông báo cho ta một tiếng, Diệp Huyền, đại biểu Thương Kiếm tông, cầu kiến tộc trưởng Cổ Vu tộc!

Lão giả có chút khó coi, Diệp Huyền lập tức lạnh giọng:

- Còn không mau đi?

Lão giả liếc Diệp Huyền thật sâu, sau đó quay người rời đi.

Diệp Huyền lại nhìn nam tử trên đất, người này còn chưa tắt thở, hiện đang oán độc nhìn hắn.

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi cho rằng Cổ Vu tộc sẽ báo thù cho ngươi? Không, bọn hắn sẽ không! Bởi vì, bọn hắn không dám!

Phách lối!

Không thể không nói, Diệp Huyền đủ phách lối!

Thế nhưng, lần này hắn cố ý phách lối như vậy!

Đương nhiên, sở dĩ giết nam tử này, bởi hắn vừa tới đây, kẻ này đã động sát tâm với hắn.

Như hắn nói, hắn vừa tới, nam tử kia đã phát hiện, nhưng đối phương không ngăn độc xà, rõ ràng, muốn dùng hắn để nuôi dưỡng độc xà, đáng tiếc, đối phương đã đoán sai thực lực của hắn.

Nể mặt Cổ Vu tộc, hắn đã cho đối phương hai cơ hội, đáng tiếc, đối phương lại nghĩ rằng hắn sợ!

Trên đời này có một số người, ngươi lui một bước, hắn sẽ không nghĩ rằng ngươi đang khoan dung, ngược lại, sẽ cảm thấy ngươi sợ hắn, sau đó sẽ được một tấc lại tiến thêm một thước!

Đối với loại người này, gặp bao nhiêu, Diệp Huyền hắn sẽ giết bấy nhiêu!

Cho ngươi lợi, ngươi cũng không thể tùy tiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận