Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1443: Không ổn

Phù Văn tông không phải không có cường giả không dựa vào phù văn, nhưng rất ít!

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh!

Trên không trung, Liễu Sĩ Địch nhíu mày nhìn về phía nơi xa, sau một khắc, đột nhiên hắn ta thu hồi ánh mắt nhìn về phía phía dưới, nơi đó, có hai cỗ Thần thi trực tiếp bị chém bay!

Người xuất thủ cũng không phải là Diệp Huyền, mà là một tiểu nữ hài!

Tiểu Thất!

Phía dưới, Tiểu Thất nhìn về phía hai cỗ Thần thi khác, nàng chỉ mũi kiếm, một sợi kiếm quang chém ra.

Ầm!

Sợi kiếm quang này trực tiếp chém lên một cỗ Thần thi, người kia liên tục lùi nhanh lại, trên người có một vết kiếm hằn sâu!

Vô số chanh sắc phù lục phóng lên tận trời, uy lực có thể nói là mạnh mẽ tới đáng sợ!

Liễu Sĩ Địch nhìn lướt qua bốn phía, hắn ta nhăn mày lại, Diệp Huyền ở nơi nào?

Tông môn khác, cho dù là Vạn Duy thư viện cũng không thể dùng chanh sắc phù lục như thế, làm như vậy có thể nói là lãng phí.

Không trung, từng tiếng nổ không ngừng vang lên, toàn bộ chân trời, không phải gió thì là lôi, không phải lôi thì là lửa, dù sao cũng là các loại sức mạnh lung tung hội tụ lại một chỗ, thành một món thập cẩm.

Vừa nói dứt câu, bên trong Phù Văn tông, vô số phù lục phóng lên tận trời, tất cả những phù chú này đều là chanh sắc!

Chuyện gì đã xảy ra?

Nhìn thấy Tiểu Thất xuất hiện, Thẩm Tinh Hà lập tức thở dài một hơi, hắn ta quay đầu nhìn về phía Lưu Ung đang đứng bên cạnh: “Đừng dùng phù lục với những thi thể này, dùng với những cường giả của Vạn Duy thư viện ấy! Còn nữa, nói mọi người đừng nương tay! Dùng phù đập chết bọn họ!"

Thật ra thì hắn ta luôn đề phòng Diệp Huyền, bởi vì hắn ta biết Diệp Huyền cực kỳ am hiểu ẩn nấp ám sát, bởi vậy, hắn ta vẫn luôn không dám để cho cường giả Vạn Duy thư viện xuất thủ, Lâm Tiếu Thư cũng nấp trong bóng tối tùy thời mà hành động, chỉ cần Diệp Huyền hiện thân, tất cả sức mạnh sẽ trong nháy mắt tập kích Diệp Huyền.

Có thể nói, cũng chỉ có Phù Văn tông mới có thể chơi lớn như vậy!

Lưu Ung gật đầu, hắn ta quay người nhìn thoáng qua bốn phía, gầm thét: “Chớ có giữ lại, đập cho ta!"

Không trung, thời khắc này, sắc mặt Liễu Sĩ Địch cũng trở nên âm trầm, bởi vì cường giả mà Vạn Duy thư viện và Diêm Thiên dẫn tới liên tục tháo chạy, những chanh sắc phù lục đó nếu chỉ có một lá thì cũng không kinh khủng bao nhiêu, nhưng nếu như có một đống tập hợp lại một chỗ thì đúng là đáng sợ.

Lúc này, cách đó không xa, Diêm Thiên đột nhiên cả giận nói: "Liễu huynh, ngươi còn không cho cường giả Vạn Duy thư viện ngươi xuất thủ?"

Chỉ có Phù Văn tông mới dám chơi như vậy!

Giờ khắc này, những cỗ Thần thi mà hắn ta mang tới đã chết hơn năm mươi người, mặc dù bốn cỗ Thần thi siêu cấp không bị phù lục ảnh hưởng nhưng cũng bị một người Tiểu Thất ở phía dưới cản trở!

Nhưng mà Diệp Huyền không hề xuất hiện!

Liễu Sĩ Địch nắm thật chặt ống sáo trong tay phải, cảm thấy chuyện này có chút không đúng.

Liễu Sĩ Địch nhăn mày lại: “Diêm huynh, chẳng lẽ là ngươi không biết Diệp Huyền đó đáng sợ thế nào sao?"

Liễu Sĩ Địch lắc đầu: “Đương nhiên không phải, Diêm huynh, trước mắt, người đáng sợ nhất Phù Văn tông này không phải Thẩm Tinh Hà, cũng không phải là tiểu nữ hài cầm kiếm ở bên dưới mà là Diệp Huyền, nếu như chúng ta không đề phòng người này thì sẽ phải trả giá một cái giá cực kỳ thê thảm!"

Hắn ta vừa mới nói dứt lời, sau lưng đột nhiên xuất hiện mấy lão giả, mấy lão giả này vọt thẳng xuống bên dưới, mặc dù chỉ có bốn người nhưng mà thực lực của bốn lão giả này lại cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp phá hết một mảng lớn sức mạnh phù văn, cộng thêm mấy cỗ Thần thi siêu cấp của Diêm Thiên, đã có xu thế phản công.

Lúc này, Liễu Sĩ Địch đột nhiên nói: "Diêm huynh, theo ta được biết, ngươi vẫn còn mấy cỗ Huyết thi!"

Nhưng mà Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn ta sẽ chịu tổn thất nặng nề!

Vừa nói dứt câu, hắn ta quay người trực tiếp biến mất ở cuối chân trời!

Diêm Thiên nhìn về phía Liễu Sĩ Địch, đang định nói chuyện thì đúng lúc này, không gian trước mặt Liễu Sĩ Địch đột nhiên rung động, sau một khắc, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi: “Hắn đi thư viện! Không ổn, mục tiêu của hắn là Vạn Duy thư ốc! Đi, về thư viện!"

Phía dưới, bọn người Thẩm Tinh Hà còn đang điên cuồng ném chanh sắc phù lục, những chanh sắc phù lục này giống như giấy... mà dưới tình huống mấy người Thẩm Tinh Hà điên cuồng sử dụng chanh sắc phù lục, bên phía Diêm Thiên cũng rơi xuống hạ phong một lần nữa.

Nghe vậy, Diêm Thiên lập tức hơi nheo hai mắt lại, trong mắt của hắn ta, hàn mang lấp lóe: “Liễu huynh, sao thế, chúng ta cùng nhau tiến đánh Phù Văn tông, ngươi không muốn bỏ một chút sức nào sao?"

Mà Liễu Sĩ Địch lại càng đề phòng hơn nữa!

Hắn ta không dám coi thường Diệp Huyền, bởi vì trước đó Vạn Duy thư viện cũng bởi vì coi thường Diệp Huyền mà phải trả một cái giá lớn thê thảm!

Hơn nữa hắn ta còn biết Diệp Huyền cực kỳ am hiểu ẩn nấp và ám sát, người này không xuất kiếm thì thôi, một khi xuất kiếm chắc chắn sẽ chết người!

Diêm Thiên trầm giọng nói: "Liễu Sĩ Địch, ta không muốn nói những chuyện này với ngươi, ta chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc ngươi có xuất thủ hay không! Nếu như không xuất thủ thì lão phu lập tức xoay người rời đi!"

Liễu Sĩ Địch nhìn thoáng qua Diêm Thiên, sau đó nói: "Xuất thủ!"

Liễu Sĩ Địch đang định nói thì Diêm Thiên đột nhiên gầm lên: “Rốt cuộc có xuất thủ hay không!"

Diêm Thiên gằn giọng nói: "Ta chỉ biết người của ta đang không ngừng chết! Liễu Sĩ Địch, có phải ngươi muốn để người của ta đều chết sạch sau đó tới chiếm lời không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận