Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1589: Nếu ta không đồng ý thì sao?

Dị thú!

Trông thấy nữ tử ấy, Tiểu Phạn bèn siết chặt thanh kiếm.

Nữ tử liếc nhìn Tiểu Phạn và Diệp Huyền, nàng cười: “Hai vị chắc là tới vì con chó kia nhỉ!”

Nói đoạn, nàng bèn chỉ về phía bên phải. Diệp Huyền và Tiểu Phạn bèn nhìn theo, hai người sững sờ!

Nơi đó có một con chó!

Là con chó của Tiểu Phạn!

Nó không chết ư?

Lúc này, Tiểu Phạn đã xông tới phía đó. Nàng chạy đến trước mặt con chó, con chó sủa một tiếng “gâu” với nàng, sau đó cọ lên tay Tiểu Phạn.

Huyền Ngoa mỉm cười: “Đúng vậy! Ở đây chỉ có một người có thể trấn áp nàng ta, đó chính là Thiên Mạch giả, mà cũng chỉ có Thiên Mạch giả mới có thể giết nàng!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Bị các ngươi giết sao? Hay là tuổi thọ của họ không cao!”

Huyền Ngoa khẽ cười: “Trước hết, ta phải nói một câu xin lỗi, trước đó ta đã dùng Ảo Tượng chi thuật để tạo ra một ảo ảnh ở Đại Đạo thôn. Đây là lỗi của ta. Còn về mục đích thì chắc ngươi cũng đã biết rồi đấy, ta muốn Thiên Mạch giả liều chết với Dị Thú kinh!”

Huyền Ngoa đáp: “Từng có, nhưng phần lớn đều không còn nữa.”

Nữ tử mỉm cười: “Đúng vậy!”

Huyền Ngoa liếc nhìn Tiểu Phạn đang ôm chặt con chó ở phía không xa, nàng nói: “Ở thời đại của chúng ta, Thiên Mạch giả giống như truyền thuyết. Có điều sau này thì ngược lại. Bởi lẽ có kì nhân xuất hiện, kì nhân này đã tạo ra Dị Thú kinh và dùng Dị Thú kinh để khống chế dị thú. Còn thực lực của người này thì mạnh vô cùng.”

Diệp Huyền quan sát con chó, con chó này là thật, không phải ảo giác.

Huyền Ngoa khẽ mỉm cười: “Nhân loại, ngươi rất thông minh, ta thích nói chuyện với những người thông minh. Bọn họ bị dị thú giết, có điều phần lớn chết vì tuổi thọ ngắn. Ở đây, trừ dị thú ra thì người bình thường không thể tồn tại lâu. Đương nhiên, trừ Thiên Mạch giả ra!”

Diệp Huyền nhìn nữ tử trước mặt: “Tại sao?”

Hắn nhìn nữ tử trước mặt: “Ngươi là Huyền Ngoa!”

Diệp Huyền chau mày: “Ở đây không có loài người hay sinh linh khác sao?”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Sao có thể? Mặc dù hắn ta khống chế bọn ta nhưng từ trước đến nay chưa từng làm hại bọn ta. Hơn nữa nếu không nhờ có hắn ta bảo vệ chúng ta bằng Dị Thú kinh thì năm đó chúng ta đã bị Ngũ Duy kiếp hủy diệt rồi.”

Diệp Huyền nói: “Dị thú các ngươi bị Dị Thú kinh kiềm chế, các ngươi muốn giết nàng ta, thế nhưng lại không làm gì được nàng ta, đúng không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi. Các ngươi không hận chủ nhân của Dị Thú kinh nhưng các ngươi không phục Dị Thú kinh!”

Diệp Huyền tò mò: “Rốt cuộc Thiên Mạch giả là sao?”

Diệp Huyền nói: “Các ngươi hận kì nhân đó?”

Huyền Ngoa biết được điểm này nên nàng không làm vậy.

Diệp Huyền liếc nhìn Huyền Ngoa: “Dị Thú kinh nói ngươi rất thông minh, quả đúng là như vậy.”

Diệp Huyền nhìn Huyền Ngoa: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền nói: “Ngươi có đánh lại được Thiên Mạch giả không?”

Diệp Huyền trầm mặc, hắn hơi do dự. Một khi phong ấn nơi này được phá giải thì dị thú sẽ ra ngoài, tới khi ấy thế giới bên ngoài…

Huyền Ngoa mỉm cười: “Đúng vậy. Nhưng mà chúng ta lại không làm gì được nàng ta, dù có liên thủ với một trong mười dị thú mạnh nhất cũng không thể. Thế nên chúng ta muốn mượn tay Thiên Mạch giả!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Nói đoạn, nàng dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Hơn nữa, ta đã nghĩ thay ngươi rồi, giờ ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu.”

Hình như Huyền Ngoa biết được Diệp Huyền đang nghĩ gì, nàng bèn cười: “Nhân loại, ngươi phải hiểu rằng với thực lực của ngươi thì ngươi không thể làm đấng cứu thế đâu.”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Ta không đánh lại được nàng, thế nên ta không giết con chó đó!”

Huyền Ngoa lại nói: “Mà ở đây, mặc dù ngươi được Thiên Mạch giả bảo vệ nhưng Dị Thú kinh vẫn muốn giết ngươi. Một khi nàng ta hồi phục thì ngươi biết thế nào rồi đấy! Nàng ta sẽ khống chế phần lớn dị thú, tới khi ấy không chỉ ngươi gặp nguy hiểm mà cả Thiên Mạch giả cũng vậy. Dẫu sao thì Thiên Mạch giả cũng không phải vô địch. Ta có thể thấy ngươi rất tốt với nàng, chắc ngươi cũng không mong nàng gặp nguy hiểm hay nàng bị nhốt ở đây cả đời đâu, đúng chứ?”

Diệp Huyền liếc nhìn Tiểu Phạn phía không xa, hắn trầm tư.

Huyền Ngoa tiếp tục nói: “Nhân loại, ngươi giúp chúng ta giải thoát, sau khi chúng ta ra ngoài sẽ giúp ngươi giải quyết phiền phức, ngươi thấy thế nào?”

Hắn biết, nếu Huyền Ngoa thực sự giết con chó thì chắc chắn Tiểu Phạn sẽ giết nàng bằng mọi giá.

Huyền Ngoa nói: “Ta không hề có ý mạo phạm, nhưng mà với thực lực của ngươi thì có lẽ ngươi không hề muốn tới đây, nhưng ngươi đã tới. Hơn nữa, ta từng điều tra được, hôm ấy còn có hai người tới đây. Như vậy, chắc là ngươi bị ép phải vào nơi này, ngươi có kẻ địch ở bên ngoài đúng không?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Giao dịch gì?”

Lúc này, Huyền Ngoa nhìn Diệp Huyền và nói: “Nhân loại, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, ngươi thấy thế nào?”

Huyền Ngoa quay đầu nhìn Tiểu Phạn, nói: “Thế giới bên ngoài, dựa vào cái gì chỉ có mỗi nhân loại? Từ trước đến nay nhân loại đâu phải chủ nhân duy nhất của vũ trụ, bất cứ sinh linh nào cũng có quyền sinh tồn tại vũ trụ này cơ mà. Nhân loại, dị thú chúng ta rất đơn giản, ngươi giúp chúng ta thì chúng ta sẽ giúp ngươi.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Giúp đỡ những con dị thú này ư?

Không thể không nói, điều kiện mà Huyền Ngoa đưa ra rất hấp dẫn. Hơn nữa, như nàng nói, hiện giờ hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ cần hợp tác với nàng thì không những có thể đối phó được với Dị Thú kinh mà sau khi ra ngoài, hắn còn có thể đối phó với Phệ Linh tộc và Vô Địch tông.

Như vậy thì sẽ có lợi đối với hắn.

Thế nhưng hắn vẫn chưa thể đồng ý ngay.

Bởi vì hắn đang dè chừng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận