Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3635. Cổ Sầu!



Chương 3635. Cổ Sầu!




Kiếm mà Diệp Huyền tạo ra?
Khi đám người có mặt ở đó nghe được câu này của hắn đều tỏ ra vô cùng kinh sợ.
Ngoại trừ Đại Thiên Tôn!
Đại Thiên Tôn nhìn Diệp Huyền với vẻ hết sức ngạc nhiên, không phải thanh kiếm này do nữ tử váy trắng tạo ra hay sao?
Sao lại biến thành Diệp thiếu ngươi tự tạo ra vậy?
Đương nhiên, tuy rằng trong đầu hắn ta có nghi vấn này nhưng cũng không ngu đến mức thốt ra khỏi miệng!
Diệp thiếu muốn làm màu vậy bọn họ chắc chắn phải phối hợp rồi!
Mà sắc mặt của Võ Khánh kia lại hơi khó coi, hắn ta không ngờ sau khi Diệp Huyền cho Tuyết Linh Lung thanh kiếm kia thì thực lực của Tuyết Linh Lung lại có thể mạnh đến mức độ này!
Đây đúng thật là vô hạn trong cùng cấp bậc!
Mà điều quan trọng nhất là thanh kiếm này còn do Diệp Huyền tạo ra!
Còn cả câu nói “khôi phục thực lực…” của hắn nữa.
Nói cách khác, Diệp Huyền thật sự là một đại lão, chẳng qua bây giờ tu vi vẫn chưa khôi phục mà thôi?
Võ Khánh cảm thấy hơi thốn, hai quả trứng đều đau cả!
Bọn họ đã chọc phải loại đại lão gì thế này?
Lúc này, đột nhiên Đại Hoang lão nhân ở đằng xa kia nhìn về phía Diệp Huyền: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lúc này, trong mắt hắn ta lóe lên vẻ kiêng dè!
Thật ra thực lực của hắn ta cao hơn Tuyết Linh Lung một chút, vừa rồi giao chiến với Tuyết Linh Lung, hắn ta đã hơi áp chế được đối phương rồi, nhưng hắn ta không ngờ sau khi Diệp Huyền cho Tuyết Linh Lung thanh kiếm kia thì thực lực của nàng lại đột nhiên trở nên khủng khiếp như thế!
Đây có khác gì gian lận đâu!
Biến thái!
Thế mà một món ngoại vật lại có thể nâng cao thực lực của một người lên đến trình độ này!
Diệp Huyền không trả lời Đại Hoang lão nhân mà nhìn về phía Tuyết Linh Lung, cười nói: “Linh Lung, ngươi còn đợi gì nữa? Mau đánh chết bọn họ đi chứ!”
Nghe được lời này của hắn, Tuyết Linh Lung lập tức lấy lại bình tĩnh, nàng định ra tay nhưng Đại Hoang lão nhân kia đã biến mất tăm rồi, không chỉ hắn ta biến mất mà đám người Võ Khánh cũng biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu.
Chạy quá nhanh!
Diệp Huyền cũng hoang mang quá, bọn họ không có khí phách như vậy sao?
Thấy đám người Đại Hoang lão nhân đã chạy trốn, Tuyết Linh Lung cười khổ: “Nếu bọn họ muốn chạy thì ta cũng không làm gì được bọn họ!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó gật đầu: “Vậy bỏ đi! À đúng rồi, đám người Táng Man Nhi đâu?”
Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyền nói: “Tìm đi!”
Tuyết Linh Lung gật đầu. Lúc này, mười cường giả thần bí mặc bạch bào trên người đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, tất cả đều là Mệnh Tri cảnh cả!
Rất dễ nhận thấy, đây là cường giả của Đại Tuyết Sơn!
Bạch bào lão giả dẫn đầu hơi hành lễ với Tuyết Linh Lung: “Thuộc hạ tới chậm, xin vương xét tội!”
Tuyết Linh Lung không để ý đến hắn ta mà chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó đưa tuyết linh do Thanh Huyền Kiếm biến thành lại cho hắn.
Thật ra nàng có hơi luyến tiếc bởi vì thanh kiếm này có thể biến hóa thành thánh khí chí cao của Đại Tuyết Sơn bọn họ, hơn nữa, nó còn mạnh hơn thánh khí chí cao gấp mười lần! Nếu món thần khí siêu cấp này vẫn luôn ở trong tay nàng vậy sau này, trên thế gian này thật sự sẽ bớt đi nhiều đối thủ của nàng hơn.
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, tuyết liên bay vào trong tay hắn, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Huyền đó, Thanh Huyền Kiếm lập tức khôi phục lại bộ dáng vốn có.
Diệp Huyền cũng nhìn ra được vẻ luyến tiếc trong mắt của Tuyết Linh Lung nhưng hiển nhiên hắn sẽ không tặng thanh kiếm này cho nàng rồi.
Tuyết Linh Lung hơi chần chừ một lúc sau đó hỏi: “Sư tôn còn chuyện gì căn dặn nữa không?”
Câu này vừa thốt ra đã khiến đám người có mặt ở đó đều sững sờ.
Sư tôn?
Đặc biệt là mấy cường giả đứng sau lưng Tuyết Linh Lung càng vô cùng kinh ngạc hơn, vậy mà vương của bọn họ lại nhận thiếu niên trước mặt làm thầy?
Diệp Huyền cười đáp: “Ngươi dẫn người của ngươi đi theo ta tới Thiên Hồn Thần Điện đi!”
Tuyết Linh Lung gật đầu: “Rõ!”
Diệp Huyền nhìn về phía Đại Thiên Tôn: “Đi thôi!”
Một lúc sau, mọi người rời đi.
Dọc theo đường đi, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng kỳ lạ, bởi vì bọn họ phát hiện ra Tuyết Linh Lung đối với Diệp Huyền thật sự quá tôn kính!
Nàng quả thật đã coi Diệp Huyền thành sư tôn rồi!
Sau khi về đến Thiên Hồn Thần Điện, Diệp Huyền bắt đầu bế quan.
Trong tiểu tháp, trên gương mặt hắn tràn đầy nụ cười xán lạn, lần này trở về hắn thật sự đã lời to rồi!
Ba mươi chín tinh khoáng cực phẩm cộng thêm số ban đầu hắn có nữa, tổng cộng là bốn mươi hai tinh khoáng cực phẩm, ngoại trừ vậy ra, hắn còn sáu Thánh mạch nữa!
Thánh mạch!
Thánh mạch này không sản sinh ra thiên cực tinh mà là thánh cực tinh, một viên thánh cực tinh tương đương với mười viên thiên cực tinh cực phẩm!
Mà trong chiếc hộp Khổ Tu đã cho hắn có hơn hai nghìn vạn viên thánh cực tinh!
Của tích góp cả đời của một vị cường giả siêu cấp đều đã chui vào túi của Diệp Huyền!
Bây giờ hắn hoàn toàn không cần phải lo về tiền bạc nữa!
Có thể nói, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể hoàn toàn bồi dưỡng ra rất nhiều cường giả Mệnh Tri cảnh, không chỉ như thế, hắn còn có thể nâng cao giới hạn của mấy cường giả Mệnh Tri cảnh này!
Dường như nghĩ đến gì đó, hắn đi tới trước mặt Dương Niệm Tuyết. Lúc này, khí tức của Dương Niệm Tuyết đã vô cùng đáng sợ rồi, có thể nói khí tức hiện giờ của nàng không hề yếu hơn Mệnh Tri cảnh một chút nào cả!
Trông thấy một màn này, khóe môi của Diệp Huyền hơi nhếch lên, không bao lâu nữa là lão tỷ sẽ đạt đến Mệnh Tri cảnh! Hơn nữa, với thực lực của Dương Niệm Tuyết, nếu nàng đạt đến Mệnh Tri cảnh chắc chắn không phải là Mệnh Tri cảnh bình thường. Mà điều quan trọng nhất là đây chính là lão tỷ của hắn!
Hắn biết cha chỉ mong sao hắn thê thảm một chút nhưng thái độ đối với lão tỷ này lại hoàn toàn khác hẳn.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi! Lão tỷ này chính là con át chủ bài cuối cùng của Diệp Huyền hắn, ngày sau gặp phải cường giả siêu cấp không thể địch lại được thì cứ bứng lão tỷ này ra đặt trước mặt. Lão tỷ gặp nguy hiểm, cha hắn cứu hay là không cứu đây?
Cho dù ngươi không cứ thì dì Tô kia chắc chắn cũng sẽ cứu.
Hắn còn biết người cha không sợ trời không sợ đất kia của mình lại hơi kiêng dè dì Tô.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lập tức cười rạng rỡ.
Một lúc sau, hắn lại đi tới trước mặt Hư Vọng, khí tức của Hư Vọng cũng đã xuất hiện sự thay đổi nhưng, nhưng muốn đạt đến Mệnh Tri cảnh vậy có khả năng phải đợi thêm một khoảng thời gia nữa. Mà một khi Hư Vọng đạt đến Mệnh Tri cảnh, khi ấy lại cộng thêm Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn nữa, trong những người cùng cấp kia nàng chắc chắn sẽ hiếm có đối thủ!
Qua một lúc, Diệp Huyền rời khỏi tiểu tháp.
Bên ngoài tiểu tháp, hắn tìm được Đại Thiên Tôn và Tuyết Linh Lung.
Trong điện, hắn hỏi: “Có tung tích của đám người Táng Man Nhi chưa?”
Tuyết Linh Lung trầm giọng đáp: “Có khả năng nàng ta và Khổ Bồ đã bị bắt giam rồi!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Vậy thế lực của bọn họ thì sao?”
Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Bây giờ như rắn mất đầu, không có bất cứ động tĩnh gì hết.”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Tại sao Võ Khánh và Đại Hoang lão nhân kia không trực tiếp nuốt chửng thế lực của bọn họ?”
Tuyết Linh Lung cười đáp: “Khó lắm! Loại thế lực kiểu này thường sẽ có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, ví dụ như hoán tổ. Nếu bọn họ muốn cưỡng chế nuốt chửng Táng Vực và Khổ tộc vậy hai thế lực này chắc chắn sẽ liều chết phản kháng, cho dù bọn họ có thắng nhưng cuối cùng cũng chỉ là thắng thảm mà thôi!”
Nói đến đây, dường như nàng nghĩ đến gì đó mà con ngươi chợt co rút lại: “Không đúng!”
Diệp Huyền nói: “Mới đầu mục đích của bọn họ cũng không phải di tích của Khổ Tu vì bọn họ hoàn toàn không có cách nào phá giải được mấy thời không do Khổ Tu để lại. Mục đích ban đầu của bọn họ chính là mấy thế lực các ngươi, nói cách khác, bọn họ muốn nuốt chửng mấy thế lực các ngươi.
Như vừa rồi ngươi đã nói đấy, cho dù bọn họ có giam cầm mấy người dẫn đầu như các ngươi nhưng sức mạnh tổng thể của các ngươi vẫn còn đây, chắc hẳn bọn họ không có thực lực tiêu diệt được các ngươi đâu. Trừ phi…”
Nói xong, sắc mặt của hắn nặng nề hẳn đi: “Trừ phi sau lưng bọn họ có người!”
Sau lưng có người!

Hết chương 3635.



Bạn cần đăng nhập để bình luận