Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1190: Tàng kiếm lưu!

Thấy Diệp Huyền xông về phía lão giả, Chương Thanh bèn lắc đầu: “Đồ ngốc!”

Diệp Huyền làm như vậy không những không thể lấy lại được đồ của mình mà còn đắc tội người ta, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến cả tính mạng!

Đôi khi con người ta cũng phải học cách cúi đầu!

Ở phía xa, Diệp Huyền lại trở về võ đài. Lúc này, có một vài người đã chú ý đến hắn.

Diệp Huyền nhìn lão giả, mỉm cười và nói: “Tiền bối có còn cần dị tinh nữa không?”

Lão giả liếc mắt nhìn Diệp Huyền, đoạn bảo: “Tiểu tử, ngươi chắc chứ?”

Diệp Huyền nhếch miệng cười, tiếp đó hắn lập tức nhấc cái bàn lên định đập lên người lão giả.

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều sững sờ.

Lưỡi đao xoẹt qua tạo nên những âm thanh bén nhọn!

Lấy độc trị độc!

Cái bàn kia lập tức tan nát, nhưng Diệp Huyền vẫn chưa chịu dừng lại. Hắn lấy trường đao ra và chém về phía lão giả.

Diệp Huyền đã lường trước được điều này từ lâu, tay phải của hắn lập tức tung một chưởng về phía lão giả!

Lão giả không ngờ Diệp Huyền lại đột ngột động thủ, có điều hắn ta phản ứng rất nhanh, lập tức lùi về phía sau và tránh được đòn tấn công của Diệp Huyền.

Lão giả lùi về phía sau vài trượng. Khi dừng lại, hắn ta nhận thấy có một thanh đao đang chém về phía mình!

Tên này đang định làm gì thế?

Trông thấy cảnh tượng ấy, lão giả lại híp mắt, hắn ta không lựa chọn cách lấy độc trị độc mà thu tay, chắn ngay trước mặt.

Ầm!

Chương Thanh ở phía dưới cũng ngơ ngác, cái tên này…

Lão giả khẽ híp mắt, hắn ta nghiêng người và tránh khỏi lưỡi đao của Diệp Huyền. Cùng lúc đó, tay trái của hắn ta nhanh chóng hất về phía Diệp Huyền. Động tác này như rút hết không khí xung quanh, những âm thanh ầm ầm cũng theo đó vang lên!

Ầm!

Vụt!

Trường đao bị tác động và lệch đi. Cùng lúc đó, lão giả cũng xông lên phía trước và trực tiếp tấn công Diệp Huyền.

Ầm!

Đôi mắt của lão giả ánh lên vẻ lạnh lùng, tay phải hắn ta giơ lên phía trước. Khi lòng bàn tay tiếp xúc với mũi đao sắc nhọn của Diệp Huyền, hắn ta bỗng xoay cổ tay, sau đó đánh một chưởng lên thân đao trong tay Diệp Huyền.

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Rất nhanh sau đó, hai người ngừng lại, tạo thành một khoảng dài mấy trượng giữa cả hai.

Một chưởng này khiến không gian xung quanh như rung chuyển!

Uỳnh!

Lão giả vội vàng tránh đi, hắn ta lùi về phía sau một đoạn dài!

Tay trái Diệp Huyền cũng ra một chưởng!

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên nhảy lên, đại đao của hắn bổ xuống.

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ngươi là kiếm tu! Ngươi…”

Mà lúc này, tay phải của lão giả chỉ còn hai ngón.

Một tiếng chấn động đất trời vang lên, hai người va vào nhau rồi bật ra.

Trông thấy vậy, Diệp Huyền vẫn bình tĩnh. Hắn chỉa mũi đao về phía trước.

Lấy đao làm kiếm!

Diệp Huyền đâm đao vào giữa kẽ ngón tay của lão giả, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi. Mà lúc này, thanh đao của Diệp Huyền đã lập tức chém đứt ngón tay của hắn ta rồi nhắm thẳng vào người lão giả.

Mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Uỳnh!

Hai mắt lão giả híp lại, hắn ta lùi chân trái về phía sau nửa bước, tay phải thu lại rồi đột nhiên đánh một chưởng.

Diệp Huyền không phí lời, hắn nhảy lên, cả người bay về phía lão giả như một viên đạn.

Phập!

âm thanh như xé rách lại vang lên!

Mặt lão giả tái mét. Lần này hắn ta không dám tiếp xúc với thanh đao của Diệp Huyền nữa, chỉ đành lùi về phía sau.

Bởi lẽ Diệp Huyền không phải đao tu, hơn nữa trông cách hắn vung đao rất giống mãng phu, nếu không cẩn thận thì có khả năng sẽ mất mạng!

Tốc độ của lão giả vô cùng nhanh, hắn ta lập tức lùi lại mấy trượng.

Thanh đao của Diệp Huyền bèn bổ vào không khí!

Mặc dù không chém trúng nhưng Diệp Huyền lại hưng phấn vô cùng.

Mới nãy hắn đã phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị!

Tàng kiếm lưu!

Nhìn thì là đao, nhưng thực chất lại là kiếm.

Nói một cách đơn giản thì vẻ ngoài là đao đã che giấu đi kiếm, sau đó vào lúc quan trọng mới xuất ra. Giống như ban nãy vậy, một kiếm đã chặt đứt hai ngón tay của lão giả. Mà ban nãy là trong tình huống hắn không chuẩn bị gì cả, nếu hắn chuẩn bị ổn thỏa thì khả năng lớn kiếm vừa rồi có thể lấy luôn mạng của lão giả.

Diệp Huyền nhìn về phía lão giả, tiếp đó hắn lại xông lên.

Trông hắn như vậy quả thực rất giống một đao tu.

Thấy Diệp Huyền xông đến, sắc mặt lão giả hơi thay đổi. Hắn ta đạp đất, tay phải tung một chưởng.

Rất rõ ràng, lão giả đang định dốc toàn bộ sức lực!

Dù chiêu thức kiếm của ngươi có tinh vi cỡ nào, chỉ cần ta có đủ sức mạnh thì sẽ có thể phá vỡ tất cả!

Đối mặt với đòn tấn công của lão giả, Diệp Huyền bỗng mở lòng bàn tay ra. Thanh đao trong tay hắn cứ thế đâm về phía lão giả với một góc độ khá kì dị.

Phi kiếm!

Không đúng, đây phải là phi đao mới đúng!

Còn Diệp Huyền thì trực tiếp húc thẳng vào lão giả!

Uỳnh!

Chỉ trong chốc lát, lão giả bị đánh bay về phía sau đến mấy chục trượng. Đến khi hắn ta dừng lại, một bên tai của hắn ta đã không còn!

Nó đã bị phi đao của Diệp Huyền cắt mất!

Mà ban nãy, nếu như hắn ta chậm hơn một chút thì thứ bị cắt đi không còn là tai nữa, mà chính là cái đầu của hắn ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận