Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 904: Không Phải Ta Giết

Diệp Huyền có cảm giác bị trọng thương, hắn vội hỏi:

- Chẳng lẽ còn có cách dùng khác?

Nữ tử váy đen lãm đạm nói:

- Không có!

Diệp Huyền cười cười:

- Hiểu rõ! Hiểu rõ! Ngươi sợ ta nắm giữ xong sẽ đánh bại ngươi!

Nữ tử váy đen cười lạnh:

- Ngươi đang diễn trò hài sao? Ngươi biết ta lợi hại bao nhiêu không?

- Ngươi cảm thán cái gì!

Nữ tử váy đen cau mày:

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, không nói gì.

- Viêm Già nói với ta qua, nàng nói nếu như gặp phải đạo tắc lầu thứ năm, nhất định phải thỉnh giáo thật tốt, bởi vì đạo tắc lầu thứ năm rất lợi hại.

Nữ tử váy đen cười lạnh:

- Gặp qua!

Diệp Huyền bình tĩnh nói:

- Ngươi gặp qua Viêm Già?

- Còn muốn kích ta, ngươi thấy ta giống đồ đần độn sao?

- Vậy ngươi đang sợ cái gì?

Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền hỏi:

Nữ tử váy đen âm thanh lạnh lùng nói:

- Làm sao?

Diệp Huyền gật đầu:

Nữ tử váy đen đánh giá Diệp Huyền, sắc mặt có phần cổ quái.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

Nữ tử váy đen nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:

Diệp Huyền bị đánh bay ra xa trăm trượng, khi hắn vừa dừng lại, nữ tử váy đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn:

Nữ tử váy đen từ xuất hiện đến bây giờ vẫn không có sát ý!

- Ta dạy ngươi làm thế nào sử dụng đạo tắc, thế nhưng, ngươi phải giúp ta một chuyện!

Nữ tử váy đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền biến sắc, nhưng mà hắn không có động thủ, bởi vì này nữ tử váy đen không có sát ý!

Nữ tử váy đen lãm đạm nói:

- Chuyện gì?

Diệp Huyền hỏi:

Bằng không hắn đã sớm xuất ra Trấn Hồn kiếm liều mạng!

- Ngươi hiện tại có thể khống chế phá tháp, đúng không?

Diệp Huyền không dám không thừa nhận, lập tức gật đầu.

Nữ tử váy đen nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Biết ta vì cái gì không giết ngươi không?

Oanh!

Nữ tử váy đen tát một cái.

- Bởi vì ta đẹp trai?

- Ta phải vào tháp chữa thương, thế nhưng, chỉ cần ta đi vào, phá tháp có thể sẽ cưỡng ép khống chế ta, mà ngươi phải giúp ta, không nên để cho nó khống chế ta!

Diệp Huyền yên lặng.

Hắn không nghĩ tới, nữ tử váy đen lại đánh chủ ý này, khó trách đối phương từ khi xuất hiện đến bây giờ đều vẫn không động sát niệm!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, sau đó nói:

- Nếu như nó muốn mạnh mẽ khống chế ngươi, ta sợ mình không có biện pháp!

Mặc dù hắn là tháp chủ, thế nhưng, Giới Ngục tháp nhiều khi không quan tâm tới hắn!

Nữ tử váy đen lãm đạm nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, đứng ở bên ta, nó sẽ không làm gì được ta, cũng không làm gì được ngươi!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

Nữ tử váy đen nói khẽ:

- Làm sao?

Diệp Huyền hỏi:

Nữ tử váy đen nhìn thoáng qua Giới Ngục tháp, vẻ mặt đầy phức tạp.

Diệp Huyền: . . .

- Nó bảo ta dẫn nó ra.

Bởi vì một khi hắn và nữ tử váy đen liên thủ với nhau, Giới Ngục tháp khẳng định sẽ rất khó chịu, hắn cũng không muốn mỗi ngày có nội chiến diễn ra trong người mình!

Nữ tử váy đen lãnh đạm:

- Tùy ngươi!

Diệp Huyền gật đầu, sau đó thần tâm chìm vào trong cơ thể:

- Tiểu tháp, nếu như ngươi thật không ra, chúng ta không cách nào nói chuyện! Ngươi yên tâm, có ta ở đây, nàng sẽ không tổn thương ngươi! Ba người chúng ta còn đánh không lại nàng hay sao!

Giới Ngục tháp không có động tĩnh!

Diệp Huyền sầm mặt lại, sợ chết như thế sao?

Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, trong ngực nàng ôm một tòa tiểu tháp, chính là Giới Ngục tháp!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn:

Hắn cũng có phần bận tâm, lo lắng chính là Giới Ngục tháp!

- Cho dù như thế nào, ta sẽ bảo nó ra, chúng ta cùng thương lượng, bằng không, đến lúc đó rất có thể sẽ căng thẳng!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ngươi nói xem?

Nữ tử váy đen cười lạnh:

- Có phải có phương pháp khống chế nó đúng không?

- Nó thụ thương rất nghiêm trọng, linh trí bị hao tổn, nếu không phải như vậy, với tính tình của nó. . . Ngươi sớm đi đầu thai!

Diệp Huyền hiếu kỳ:

- Nó tính tình không tốt?

Nữ tử váy đen lãm đạm nói:

- Không tốt đến mức ngươi không cách nào tưởng tượng! Nó từng đến gần một tinh vực, người ta đánh nhau lan đến gần nó, nó diệt toàn bộ tinh vực của người ta!

Diệp Huyền: . . .

Nữ tử váy đen nhìn về phía Giới Ngục tháp:

- Ta vào trong tháp chữa thương, cũng thuận tiện giúp ngươi trấn áp ổn định, thế nhưng, ngươi không thể khống chế ta, bằng không ta đánh chết ngươi! Ngươi bây giờ đánh không lại ta, ngươi phải thấy rõ điểm này, biết không?

Giới Ngục tháp run rẩy, giống như đang nói gì đó.

Tiểu Linh Nhi nói:

- Nó nói nó về sau đánh thắng được ngươi!

Diệp Huyền im lặng. . .

Nữ tử váy đen lắc đầu:

- Ngu xuẩn một cách đáng yêu!

Nói xong, nàng trực tiếp tiến vào Giới Ngục tháp!

Bên trong Giới Ngục tháp, nữ tử váy đen nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng, nàng nhìn về phía đỉnh tháp, lúc nhìn thấy hai thanh kiếm trên đỉnh tháp, nàng cả kinh nói:

- Tháp chủ, ngươi lấy hai thanh kiếm này ra ngoài đi! Lưu lại nơi này rất chiếm vị trí!

Diệp Huyền:. . .

Trong tháp, Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt nữ tử váy đen, Tiểu Linh Nhi nhìn nữ tử váy đen:

- Lầu một, lầu hai, lầu ba, lầu bốn, lầu năm, đều là của ta, còn nữa, về sau lầu sáu, lầu bảy, lầu tám, lầu chín cũng là của ta! Nếu như ngươi không đồng ý, ta, ta liền. . .

Nữ tử váy đen mặt không biểu tình:

- Làm sao? Muốn đánh ta sao?

Tiểu Linh Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Bạo lực không thể giải quyết vấn đề, ta hiện tại giảng đạo lý với ngươi, câu thông cùng ngươi, ngươi sẽ giảng đạo lý, đúng không?

Nữ tử váy đen suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ngươi trồng cũng được, nhưng mà, ta có thể ăn không?

Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu:

- Có thể ăn, muốn ăn cái nào cũng được! Nhưng không thể ăn cây! Ăn cây sẽ không mọc lại được!

Nữ tử váy đen gật đầu:

- Tốt!

Tiểu Linh Nhi gật đầu:

- Ta là Tiểu Linh Nhi, ngươi tên gì?

Nữ tử váy đen suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- A Việt.

Nói xong, nàng đột nhiên nhìn sang Đế Khuyển đang nằm sấp cách đó không xa.

Nàng đi đến trước mặt Đế Khuyển, Đế Khuyển mở mắt ra, trong mắt có một tia đề phòng.

A Việt đánh giá Đế Khuyển, sau đó nói:

- Tháp chủ, có thể ăn nó không?

Đế Khuyển: . . .

Diệp Huyền mặt đen lại:

- Ngươi đừng làm loạn!

A Việt chân thành nói:

- Tháp chủ, huyết mạch nó không tệ, nếu ngươi ăn nó, thực lực khẳng định sẽ tăng lên thật lớn!

Diệp Huyền chân thành nói:

- A Việt cô nương, nó là bằng hữu của ta.

A Việt nhún vai:

- Tùy ngươi đi! Ân, nếu về sau nó không phải bằng hữu của ngươi, nếu ngươi không ăn, ta ăn!

Đế Khuyển nghe xong đã hoảng hốt. . .

A Việt không quan tâm tới Đế Khuyển, nàng đi lên lầu.

Tiểu Linh Nhi bay tới trước mặt Đế Khuyển, nàng đánh giá Đế Khuyển, hiếu kỳ:

- Ngươi ăn ngon không? Ta có thể nếm thử không?

Đế Khuyển: . . .

A Việt đi tới lầu thứ năm, lúc này, lầu thứ năm đã bị Tiểu Linh Nhi trồng đầy Linh thụ.

A Việt nói khẽ:

- Lầu thứ năm đã đi rồi?

Diệp Huyền nói:

- Bị giết.

A Việt lông mày cau lại:

- Thực lực người này rất mạnh, ngươi không có khả năng đánh chết!

Diệp Huyền nói:

- Không phải ta giết, là chủ nhân của kiếm trên đỉnh tháp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận