Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 941: Nếu...

Nói xong, hắn ra hiệu cho Diệp Huyền và Mạc Tà leo lên Cự Long.

Diệp Huyền và Mạc Tà cũng không cự tuyệt, lập tức bay lên trên Cự Long, rất nhanh, Cự Long biến mất ở cuối chân trời.

Từ không trung nhìn xuống, vạn sơn thu hết vào mắt!

Trên lưng Cự Long, Mạc Tà nhìn dãy núi phía dưới, nói khẽ:

- Diệp huynh, ta tự tiện làm một sự kiện, muốn nói với ngươi.

Diệp Huyền nhìn về phía Mạc Tà, Mạc Tà nói:

- Ta truyền tin trở lại Vị Ương tinh vực! Để cho một vài thiên tài trong tộc ta tới Thần Võ Thành, hi vọng bọn họ lưu lại Thần Võ Thành.

Diệp Huyền cười nói:

Mạc Tà nhìn thoáng qua Diệp Huyền, khẽ gật đầu:

- Bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao? Ha ha...

- Huynh đệ với nhau, nói lời này quá xa lạ đi!

Diệp Huyền cười nói:

- Đa tạ!

- Mạc Tà huynh, ngươi có ước mơ gì không?

- Đây không phải là chuyện tốt sao?

Mạc Tà cũng nở nụ cười.

Diệp Huyền lắc đầu:

Mạc Tà nhìn về phía Diệp Huyền, nói khẽ:

- Diệp huynh là một người đáng kết giao.

- Hi vọng tộc nhân có một chỗ tốt để an thân, không bị người khi dễ!

Huynh đệ!

Diệp Huyền nói khẽ:

Diệp Huyền đột nhiên nói:

Mạc Tà khẽ trầm ngâm, sau đó nói:

Thanh âm vừa dứt, Cự Long dừng lại.

Đúng lúc này, tên Thần Đạo Binh cách đó không xa kia đột nhiên nói:

Nói xong, hắn quay người cưỡi Cự Long biến mất ở chân trời.

Mạc Tà gật đầu:

Nam tử khôi giáp nhìn thoáng qua Diệp Huyền, quay người rời đi, chỉ chốc lát, hắn lại đi ra, hắn nhìn về phía Diệp Huyền và Mạc Tà:

- Rất khó!

Diệp Huyền hỏi:

Chờ!

- Chờ!

- Đúng là rất khó!

Diệp Huyền và Mạc Tà đi đến trước đại điện, lúc này, một tên nam tử thân mặc khôi giáp, hông đeo trường đao ngăn ở trước mặt Diệp Huyền và Mạc Tà.

Diệp Huyền nói:

- Còn mời các hạ thông báo một tiếng, nói là thành chủ Thần Võ Thành Diệp Huyền đến báo danh.

- Hai vị, đến rồi!

- Hai vị, ngọn núi này gọi là Đạp Thiên Phong, ngọn núi này được mệnh danh Cổ Đạp Thiên tiền bối, cũng là chủ phong của Vạn Sơn trường thành này, mà ở phía trên chủ phong này, có một gian đại điện, gọi là Đạp Thiên điện, hai vị mới tới, phải đi Đạp Thiên điện tìm Phó thống lĩnh để báo danh. Ta còn có nhiệm vụ trên thân, không thể bồi hai vị, cáo từ!

Tên Thần Đạo Binh kia chỉ tòa đỉnh núi kia mà nói:

Trước mặt hai người không xa, có một tòa đỉnh núi.

- Chờ bao lâu?

Nam tử khôi giáp nói:

- Chờ!

Diệp Huyền nhíu mày, hắn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

- Vậy thì chờ đi!

Nói xong, hắn và Mạc Tà đi đến một bên, từ vị trí này của hai người nhìn ra, thấy rõ Vạn Sơn trường thành, Trường Thành này tựa như một đầu Cự Long xoay quanh giữa các ngọn núi lớn, rất là hùng vĩ!

Ánh mắt chuyển đến phía trước chính là Táng Thần Nguyên, toàn bộ Táng Thần Nguyên mênh mông vô bờ, không nhìn thấy đầu!

Mà ở phần cuối nơi xa kia, chính là Thần Quốc trong truyền thuyết!

Đúng lúc này, Mạc Tà đột nhiên nói:

Mà không lâu sau khi Diệp Huyền và Mạc Tà rời đi, năm người Sở chân nhân nhanh chóng xuất hiện trước Đạp Thiên điện, lần này, tên nam tử khôi giáp kia không dám ngăn cản, năm người trực tiếp tiến vào đại điện, vừa mới tiến vào đại điện, một tên nam tử trung niên thân mặc khôi giáp màu đen lập tức đi ra.

Tại chỗ, nam tử khôi giáp kia: "..."

Hai người nhìn nhau, sau một khắc, hai người trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

- Hẳn là không có vấn đề!

Mạc Tà gật đầu:

- Nhưng mà, chúng ta đi nhìn một chút rồi trở lại ngay, hẳn là không có vấn đề gì a?

- Vì sao đột nhiên muốn đi xem?

Mạc Tà nói khẽ:

- Chỉ là muốn nhìn xem, kiến thức một chút rốt cục Thần Quốc này cường đại đến cỡ nào!

Diệp Huyền cười hắc hắc:

- Không cần nói, ta cũng muốn đi xem thử, nhưng mà ta sợ chết, ha ha...

Hắn chắc chắn sẽ không khinh thị Thần Quốc, nói đùa, năm đó quốc gia này thế nhưng là kém chút nữa đã thống nhất toàn bộ hỗn độn vũ trụ a!

Hơn nữa, năm người Tinh Chủ cũng phi thường kiêng kỵ quốc gia thần bí này!

Loại cường giả này cũng phải kiêng kỵ như vậy, đối phương có thể yếu sao?

Lúc này, Diệp Huyền lại nói:

Diệp Huyền hỏi:

Mạc Tà gật đầu.

- Đi Thần Quốc?

Diệp Huyền nhìn về phía Mạc Tà:

Đi xem một chút?

- Đi xem một chút?

Nam tử trung niên khẽ thi lễ với năm người:

- Phó thống lĩnh Thần Đạo Quân Sở Cuồng gặp qua chư vị tiền bối.

Sở chân nhân nói:

- Sở thống lĩnh, Diệp Huyền kia đã đến chưa?

Diệp Huyền?

Sở Cuồng khẽ ngẩn người, sau đó nhìn về phía ngoài điện:

- Thị vệ!

Thanh âm vừa dứt, tên nam tử khôi giáp ở ngoài điện kia lập tức xuất hiện ở bên trong điện.

Sở Cuồng nói:

- Diệp Huyền còn ở đây không?

Tên nam tử khôi giáp kia nói:

- Hồi bẩm thống lĩnh, hai người kia vừa rời đi.

Sở Cuồng nhíu mày:

- Đi nơi nào?

Nam tử khôi giáp nói:

- Không biết, nhưng mà, phương hướng bọn hắn rời đi là Táng Thần Nguyên!

Nghe vậy, sắc mặt đám người trực tiếp biến đổi.

Sở chân nhân trầm giọng nói:

- Chắc chắn là tên này đi đến Thần Quốc! Chẳng lẽ hắn muốn chết sao?

Đường Diêm cũng khẽ nhíu mày:

- Lỗ mãng!

Yêu Vương lắc đầu:

- Quá trẻ tuổi.

Lúc này, Tinh Chủ lãnh đạm nói:

- Các ngươi đang lo lắng gì chứ?

Mọi người nhìn về phía Tinh Chủ, Tinh Chủ mặt không biểu tình:

- Yên tâm đi, người này không chỉ có thực lực cường hãn, da mặt càng dày hơn cả tường thành, hắn sẽ không chết!

Mọi người: "..."

...

Hoang vu!

Sau khi Diệp Huyền và Mạc Tà tiến vào Táng Thần Nguyên, cảm giác đầu tiên của hai người chính là hoang vu!

Đất cằn nghìn dặm, bầu trời một màu u ám, mang theo một cảm giác đè nén trầm trọng.

Hai người cũng không có quang minh chính đại tiến vào Táng Thần Nguyên, giờ phút này, trên thân hai người đều có Hỗn Độn Chi Khí che giấu khí tức, cường giả bình thường căn bản không phát hiện được bọn hắn.

Trên đường, Mạc Tà đột nhiên hỏi:

- Diệp huynh, ngươi nói xem, Thần Quốc này thống nhất toàn bộ hỗn độn vũ trụ là chuyện tốt hay là chuyện xấu?

Diệp Huyền yên lặng.

Chuyện tốt?

Chuyện xấu?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đối với thế hệ này của chúng ta, khẳng định không phải là chuyện gì tốt, bởi vì một khi phát động chiến tranh, nhất định sẽ có người chết, ai cũng đừng hòng chỉ lo thân mình. Thế nhưng, đối với thế hệ sau mà nói... Có lẽ càng là chuyện xấu, nhưng cũng có lẽ càng là chuyện tốt!

Mạc Tà nhìn về phía Diệp Huyền:

- Nghĩa là thế nào?

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu như bọn hắn thống nhất hỗn độn vũ trụ, như vậy, ắt sẽ không còn chiến tranh, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có chiến tranh, mà nếu như Thần Chủ Thần Quốc là một Thần Chủ anh minh, như vậy, đối với mấy đời sau mà nói, khẳng định là một chuyện tốt. Thế nhưng, nếu như đối phương là một bạo quân tàn bạo bất nhân, vậy đối với hậu đại mà nói, là một tai nạn to lớn không thể nghi ngờ.

Mạc Tà khẽ gật đầu:

- Vậy nếu như đối phương là một Thần Chủ anh minh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận