Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 752: Ta Có Thể Rời Đi?

Táng Thiên Trường Thành, trong nhà đá.

Diệp Huyền vừa trở lại phòng đá, lập tức vứt Ma Kha Kiếm kia vào bên trong Giới Ngục tháp, trong nháy mắt, cả người hắn trực tiếp nằm xụi lơ trên mặt đất.

Suy yếu!

Đây chính là cảm giác của hắn lúc này!

Mà khi hắn cầm Ma Kha Kiếm, cũng không có loại cảm giác này, không chỉ như thế, toàn thân còn tràn đầy lực lượng!

Dụ hoặc!

Ma Kha Kiếm này có dụ hoặc quá lớn!

Mà chính vì nguyên nhân này, hắn mới vội vàng ném kiếm vào bên trong Giới Ngục tháp, bởi vì hắn không muốn bản thân bị kiếm nô dịch! Mặc dù loại cảm giác này thật sự vô cùng thoải mái!

Chiến Quân nói khẽ:

- Không ngờ tới, chúng ta vậy mà lại hợp sức với Ma Kha tộc.

Diệp Huyền khẽ lắc đầu:

Nói xong, dường như nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt hắn trở nên có chút phức tạp:

Thấy Diệp Huyền tựa như một bãi bùn nhão, Chiến Quân trầm giọng nói:

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

Nhưng hắn càng hy vọng bản thân khống chế được kiếm, mà không phải là bị kiếm nô dịch!

Tên Trọc cũng nói:

- Diệp huynh, ngươi không sao chứ?

Ở bên cạnh Diệp Huyền không xa, là tên Trọc và Chiến Quân.

- Như vậy cũng tốt!

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Còn chưa chết!

- Ma Kha tộc và chúng ta, cũng là vì sinh tồn, cũng là vì sống sót!

- Quả thật không nghĩ tới... Nhưng nếu như không hợp lại, tất cả mọi người sẽ phải chết!

- Diệp huynh, ngươi thấy thế nào?

- Ta sẽ không ép buộc các ngươi quên đi cừu hận, Ma Kha tộc cũng nhất định sẽ không quên, thế nhưng hiện tại, chúng ta có địch nhân chung còn cường đại hơn.

- Vừa nghĩ tới chuyện này, ta lại có chút không thể tiếp nhận!

Cừu hận giữa Ma Kha tộc và Vị Ương Tinh Vực, hắn cũng không hiểu biết quá nhiều, thế nhưng hắn biết, nếu như lúc này hai bên không tạm thời bỏ xuống cừu hận, như vậy, hai bên đều phải chết!

- Nhưng mà ngày xưa, chúng ta có thật nhiều huynh đệ đã chết ở trong tay bọn hắn!

- Nhưng mà, so với Ma Kha tộc, lão tử càng muốn đánh chết Thiên Hà Tinh Vực và Dị Vực kia hơn!

Tên Trọc trầm giọng nói:

Diệp Huyền cười nói:

- Ta cũng vậy!

Tên Trọc gật đầu:

Chiến Quân gật đầu:

Kỳ thật, hắn cũng biết, Chiến Quân và tên Trọc cũng biết điều này, chỉ có điều trong lòng hai người vẫn còn có chút khó có thể tiếp nhận!

Cũng đúng thôi, mới đây thôi vẫn còn là tử địch, bây giờ lại phải hợp sức, cuối cùng vẫn là có chút khó chịu!

Lúc này, Chiến Quân đột nhiên nói:

Diệp Huyền ngồi dậy, hắn nhìn về phía Chiến Quân và tên Trọc:

Cừu hận?

- Hợp sức, có lẽ còn có một chút hi vọng sống.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài nhà đá, nói khẽ:

- Mau chữa thương đi!

Chiến Quân và tên Trọc khẽ gật đầu, hai người bắt đầu chữa thương.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu điên cuồng hấp thu Tử Nguyên tinh, mà cùng lúc đó, tâm thần hắn chìm vào trong cơ thể.

Bên trong Giới Ngục tháp, chuôi Ma Kha Kiếm này đang đi dạo khắp nơi, rất nhanh, nó đi vào lầu thứ hai, bên trong lầu thứ hai, Tiểu Linh Nhi đang tưới nước chăm sóc linh quả đột nhiên dừng lại, nàng quay người nhìn về phía chuôi Ma Kha Kiếm này!

Ma Kha Kiếm trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang xuyên thủng một viên linh quả, rất nhanh, viên linh quả kia bị nó thôn phệ hết!

Nhìn thấy một màn này, Tiểu Linh Nhi giận dữ, nàng đột nhiên vung một bàn tay chụp về phía Ma Kha Kiếm!

Ma Kha Kiếm không thèm cho Tiểu Linh Nhi chút mặt mũi nào, trực tiếp chém ra một kiếm nhắm thẳng Tiểu Linh Nhi, nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền biến sắc, vội vàng muốn xuất thủ, mà lúc này, phía trên đỉnh tháp, thanh kiếm ở giữa kia đột nhiên run lên kịch liệt, sau một khắc, một đạo kiếm quang xuất hiện ở lầu thứ hai.

Oanh!

Ma Kha Kiếm trực tiếp bị chém bay!

- Thật sự hết sức tàn khốc, giữa loạn thế này, mạng người luôn luôn không đáng tiền như vậy!

Họa Sư nhìn qua những thi thể phía dưới này:

- Chiến tranh hết sức tàn khốc!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Còn có gì không?

Họa Sư nhìn về phía Diệp Huyền:

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, thu hồi suy nghĩ, chuyên tâm chữa thương!

Ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyền đứng dậy rời khỏi phòng đá, hắn đi đến bên dưới tường thành, dưới tường thành, mấy người đang quét dọn chiến trường.

Rất nhiều thi thể!

Khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi!

Đúng lúc này, một nữ tử đi tới bên cạnh Diệp Huyền, người tới, chính là Họa Sư!

Họa Sư nhìn thi thể khắp nơi trên đất, nói khẽ:

- Có ý nghĩ gì không?

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Thế giới vô cùng tàn khốc.

Nhưng mà, Tiểu Linh Nhi cũng không có ý tứ bỏ qua, vẫn ôm kiếm điên cuồng đuổi theo Ma Kha Kiếm!

Ma Kha Kiếm điên cuồng chạy trốn bên trong Giới Ngục tháp, mà Tiểu Linh Nhi lại một mực đuổi chém, nhưng tốc độ của nàng chậm hơn, không đuổi kịp Ma Kha Kiếm...

Trốn!

Bên trong lầu thứ hai, Tiểu Linh Nhi ôm chuôi kiếm này điên cuồng đuổi chém Ma Kha Kiếm... Ma Kha Kiếm ban đầu còn không phục, trực tiếp phản kích, thế nhưng rất nhanh, nó bắt đầu điên cuồng chạy trốn... Bởi vì sau khi nó lấy cứng đối cứng với thanh kiếm trong tay Tiểu Linh Nhi, nó trực tiếp rạn nứt ra, nếu khí lực của Tiểu Linh Nhi lớn thêm một chút, nó đã trực tiếp vỡ tan!

Thanh kiếm trên đỉnh tháp kia ra tay?

Bên ngoài, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Diệp Huyền nhìn về phía Họa Sư:

- Tiền bối muốn nói điều gì!

Họa Sư nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ngăn cản chiến tranh!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Rất khó!

Họa Sư nói khẽ:

- Đúng là rất khó! Những năm gần đây, ta một mực làm trung gian giữa Ma Kha tộc và Vị Ương Tinh Vực, nhưng mà cũng không có ích lợi gì.

Diệp Huyền nói:

- Trong mắt ta, chỉ có thực lực cường đại, mới có thể ngăn cản chiến tranh!

Họa Sư nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Tiền bối rất mạnh mẽ! Thật sự rất mạnh mẽ! Nếu như tiền bối càng mạnh mẽ hơn hiện tại gấp mười lần hoặc là gấp trăm lần thì sao? Lúc đó, một lời của tiền bối là có thể đình chiến!

Họa Sư cười nói:

- Lời ngươi nói, cũng không phải là không có lý. Cũng xác thực, ta có thể giết rất nhiều người, thậm chí cứu rất nhiều người, nhưng lại không dừng được tham niệm cùng với ác niệm của những người này.

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, giờ phút này, chân trời đã bị một tấm tinh võng to lớn bao trùm.

Họa Sư nói khẽ:

- Bọn hắn sẽ không buông tha ngươi.

Diệp Huyền nói:

- Ta biết!

Họa Sư nói:

- Khi đại chiến bắt đầu, ta và Vị Ương tất nhiên sẽ bị kéo đi, lúc đó, ngươi làm sao tự vệ?

Diệp Huyền yên lặng.

Họa Sư nhìn về phía Diệp Huyền:

- Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, giao ra món chí bảo kia, chuyển di tai họa này ra ngoài, thứ hai, chạy trốn!

Diệp Huyền cười khổ:

- Tất cả đều vô dụng!

Họa Sư hỏi:

- Vì sao?

Diệp Huyền nói:

- Thứ nhất, không phải là ta không muốn giao ra bảo vật này, mà là bảo vật này đã thần tâm tương liên với ta, trừ phi nó tự nguyện rời đi, bằng không, ta không có biện pháp nào vứt bỏ nó!

Như hắn nói, Giới Ngục tháp này căn bản không phải hắn có thể khống chế, ít nhất, hắn không có cách nào vứt bỏ.

Hơn nữa, Đại thần lầu hai đã từng nói với hắn, sở dĩ Giới Ngục tháp này đi theo hắn, là bởi vì nữ tử váy trắng...

Tóm lại, hắn cũng là biệt khuất vô cùng!

Họa Sư nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Nếu không thể giao ra bảo vật này, vậy vì sao ngươi không trốn?

Diệp Huyền cười khổ:

- Ta có thể trốn sao?

Họa Sư nói khẽ:

- Cũng phải... Ngươi là mục tiêu hàng đầu của bọn hắn, mặc kệ ngươi trốn đến nơi nào, bọn hắn đều sẽ không buông tha ngươi.

Diệp Huyền cười khổ:

- Đúng vậy a! Ai cũng có thể trốn, duy chỉ có ta không thể trốn. Lưu lại nơi này, đi theo các ngươi, có lẽ ta còn có một chút hi vọng sống!

Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, nói thêm:

- Nếu như các ngươi sợ ta liên lụy đến các ngươi, ta có khả năng rời đi!

Họa Sư cười nói:

- Làm sao lại như vậy? Ngươi rời đi, bọn hắn vẫn sẽ không bỏ qua Vị Ương Tinh Vực như cũ, mà ngươi lưu lại nơi này, đối với chúng ta mà nói, cũng là một sự giúp đỡ lớn, không phải sao?

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận